Buổi livestream kết thúc muộn. Ánh đèn trắng chiếu sáng chập chờn vài , bất ngờ tắt ngấm. Trong khoảnh khắc, cả đạo quán chìm màn đêm đen đặc đến mức giơ tay thấy ngón.
Gió đêm cuốn xoáy , nhẹ nhàng lướt qua, mấy lọn tóc bên má của Lương An Vãn khẽ bay lên, tựa như đang nhảy múa trong màn đen yên lặng.
Ánh trăng sáng ngời bỗng mây đen che khuất, một luồng âm khí dày đặc từ từ tràn ngập gian, bao phủ lấy đồ đạc trong phòng, như kéo chúng một vùng tối vô tận, hóa thành hư vô.
Cố Hoa Lê, đang một tập vẽ phù, rõ vì lý do gì mà gục xuống bàn, ngủ mê mệt.
Lương An Vãn cảm thấy điều gì đó, đầu cửa phòng. Không từ lúc nào, nơi đó đột nhiên xuất hiện hai bóng cao lớn.
Thật kỳ lạ, dù trong phòng tối đen như mực, ánh đèn cũng chẳng còn ánh trăng, nhưng bóng dáng của hai hiện lên rõ ràng trong mắt của Lương An Vãn.
Họ dường như hề e ngại những vị thần thờ trong đạo quán, bình thản bước , như đang dạo giữa chốn thanh nhàn.
Người đàn ông bên trái mặc áo choàng đen, mặt mày lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, toát vẻ hung dữ. Trên đầu đội một chiếc mũ cao, bốn chữ lớn: “Thiên hạ thái bình”.
Người bên , mặc áo choàng trắng, môi đỏ tươi cong lên, nở một nụ “ thiện”. Dáng mảnh mai hơn áo đen, nhưng vẫn tỏa một khí thế uy nghiêm dễ xem thường.
Chiếc mũ cao trắng đầu bốn chữ bằng mực đen: “Nhất kiến sinh tài”.
Cả hai đều cầm tay gông cùm đáng sợ, những sợi xích rơi xuống đất, phát âm thanh cọ sát khiến lạnh sống lưng. Tiếng “đinh đinh đông đông” vang lên trong gian tĩnh lặng, đặc biệt thu hút sự chú ý.
Ánh mắt của Lương An Vãn dừng hai đó, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Trang phục của hai , rõ ràng là hình dáng của Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường.
Hơn nữa, đây là màn hóa trang trò đùa của thường. Những đổi trong môi trường xung quanh khi hai xuất hiện, cùng luồng âm khí dày đặc từ họ tỏa , chứng minh phận của họ.
Họ chính là Hắc Vô Thường Phạm Vô Cữu và Bạch Vô Thường Tạ Bất An.
Lương An Vãn nhíu mày. Trong kiếp , cô từng đạt tu vi cao thâm, siêu độ cho ít , nhưng cũng ít khi giao thiệp với của địa phủ. Huống hồ giờ đây cô mất hết tu vi, chỉ là một con bình thường trong cõi trần. Tại Hắc Bạch Vô Thường bất ngờ tìm đến cô?
Chẳng lẽ... thọ mệnh của cô tận?
Ý nghĩ kỳ lạ bất ngờ lóe lên trong đầu Lương An Vãn.
Một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô, da gà nổi đầy. Bản năng khiến cô siết chặt cổ tay, cảm nhận mạch đập sôi động làn da. Chỉ khi , cô mới thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.
Tim cô vẫn đang đập, thở vẫn ấm áp. Điều đó chứng tỏ cô vẫn còn sống, là hết thọ mệnh.
Nếu , tại Hắc Bạch Vô Thường đến đây?
Đôi mắt Lương An Vãn ánh lên vẻ nghi hoặc. Cô híp mắt, một nữa về phía hai đang dần tiến gần, cẩn thận hỏi: “Không hai vị đến đây, là vì chuyện gì?”
Cùng lúc đó, sắc mặt của Hà Tuyết Tình – thấy rõ mặt họ – lập tức biến đổi. Cô sợ hãi đến mức lăn lộn đất, đó bật dậy như cá chép, vội vã chạy sang một bên.
Cứu mạng với!
Tại thất gia và bát gia trong truyền thuyết đột nhiên bò lên từ địa phủ?
Hơn nữa, họ đến cái đạo quán nhỏ nhoi ?!
Hà Tuyết Tình sợ đến hồn vía lên mây, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất của đời để chạy ngoài. kịp chạy hai bước, chiếc xích trong tay của Bạch Vô Thường bất ngờ dài với tốc độ kinh hoàng, lao thẳng về phía Hà Tuyết Tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-thong-dia-phu-thuong-tien-noi-tieng-tro-thanh-bach-nguyet-quang/chuong-143-144-tho-menh-da-het.html.]
Chỉ trong chớp mắt, chiếc xích cuốn lấy Hà Tuyết Tình, quấn chặt cô như một chiếc bánh chưng.
Bị nhốt trong góc, Hà Tuyết Tình t.h.ả.m hại mà nổi. Cô sợ hãi liếc gương mặt như hổ của Bạch Vô Thường, theo bản năng trườn lưng của Lương An Vãn.
Giờ đây, chỉ còn mỗi Lương An Vãn mới thể cứu cô!
Trong chốc lát, Hà Tuyết Tình quên mất nỗi sợ đây đối với Lương An Vãn, dồn hết hy vọng bóng lưng mảnh khảnh của cô.
Lương An Vãn nhíu mày, ánh mắt chuyển từ Hà Tuyết Tình sang Hắc Bạch Vô Thường, lòng đầy hoang mang.
Nếu hai thực sự đến vì Hà Tuyết Tình, thì điều đó quả là khó tin.
Dẫu việc bắt cô hồn dã quỷ vốn là công việc của các âm sai bình thường. Sao thể phiền đến Hắc Bạch Vô Thường? Hà Tuyết Tình ác quỷ sát nhân gì.
Việc Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện ở đây quả là dùng d.a.o mổ trâu g.i.ế.c gà
“Cô chạy cái gì?” Bạch Vô Thường nheo mắt, nụ mặt vẫn đổi: “Ta vốn định bắt cô, nhưng cô chạy thế khiến phát bệnh nghề nghiệp .”
Ngồi xổm trong góc nức nở, Hà Tuyết Tình nghẹn ngào đáp: “Thấy hai vị đại nhân, chạy là chuyện bình thường ?”
“…” Bạch Vô Thường khựng , nghĩ ngợi một lúc cảm thấy lời cô cũng hợp lý.
Dẫu , đời hồn ma nào sợ bọn họ cả.
Hắc Vô Thường thì nhân từ như Bạch Vô Thường, ánh mắt lạnh lẽo như d.a.o găm quét qua Hà Tuyết Tình, khiến cô run rẩy như cành liễu trong gió, hỏi bằng giọng lạnh tanh: “Tại cô xuống địa phủ đầu thai?”
Hà Tuyết Tình ngập ngừng: “...” Cô lắp bắp vài nhưng trả lời thế nào, chỉ đành ánh mắt cầu cứu về phía Lương An Vãn.
Lương An Vãn vài giây do dự kể bộ quá trình gặp gỡ Hà Tuyết Tình mà hề giấu giếm điều gì. Sau đó, cô khẽ hỏi: “Hai vị xin cứ yên tâm. Có ở đây, cô tuyệt đối sẽ cơ hội điều gì sai trái. Đã , hai vị thể nể tình mà tạm để cô ở đạo quán một thời gian. Đợi giáo huấn cô xong, sẽ đưa xuống địa phủ cũng muộn.”
Nghe lý do Hà Tuyết Tình đầu thai, cả Bạch Vô Thường – luôn ôn hòa – lẫn Hắc Vô Thường – vốn lạnh lùng – đều như sét đ.á.n.h ngang tai.
Cả hai Hà Tuyết Tình với ánh mắt kỳ lạ, tràn đầy sự thăm dò và ngạc nhiên.
Sau đó, khi lời đề nghị của Lương An Vãn, Bạch Vô Thường lập tức trả lời: “Dù phần trái quy tắc, nhưng nếu cô mở lời, phá lệ một cũng .”
Lương An Vãn khẽ nhướng mày, nhạy bén nhận sự khác thường trong thái độ của Bạch Vô Thường đối với cô.
Cô giữ nét mặt bình thản, đáp lời: “Ngài quá khách sáo .”
Bạch Vô Thường thấy , bàn thêm về việc của Hà Tuyết Tình nữa mà chuyển sang mục đích chính của chuyến hôm nay. Anh điều chỉnh nét mặt, dù vẫn giữ nụ rạng rỡ, nhưng giọng trở nên nghiêm túc: “Nghe đạo hạnh của cô sâu dày, hơn nữa việc livestream huyền học của cô cũng gây ảnh hưởng lớn ở nhân gian.”
Hắc Vô Thường lúc cũng ngẩng đầu, ánh mắt hướng về đại điện của đạo quán, nơi thờ cúng các pho tượng kim của các vị Đạo giáo Thiên Tôn.
Với khả năng của , Hắc Vô Thường dễ dàng nhận , đạo quán từng hương khói vô cùng thịnh vượng.
Hơn nữa, cũng nhận thấy, vốn dĩ nơi suy tàn, nhưng chính nhờ sự xuất hiện của Lương An Vãn, hương khói gần như đứt đoạn nay phục hồi ít.
Không chỉ , những nén hương dâng cúng nơi đây đều mang theo nguyện lực mạnh mẽ. Điều đó chứng tỏ, mỗi đến đây thắp hương đều giữ tâm hồn trong sáng, mang theo bất kỳ ý nghĩ vẩn đục nào.
Dưới sự cung phụng của hương khói tinh khiết , những pho tượng kim dần dần ánh lên một lớp kim quang mờ nhạt.
Tất cả những đổi, công đức , đều gắn liền với một duy nhất – chính là Lương An Vãn!