Bạch Vô Thường giao nhiệm vụ cho Tống Tri xong liền cúp máy , rõ là vội tìm Hắc Vô Thường.
Tống Tri mở cửa, mấy cảnh sát mặt vô cảm cô:
“Mời lên xe.”
Trong đêm đen, một chiếc xe đặc biệt đỗ ngay ven đường, ngoài bãi cỏ công viên giải trí.
“Các định dùng cái chở ? Xe kiểu dọa qua đường c.h.ế.t khiếp mất.” – cô nhíu mày.
lúc đó, điện thoại reo — Chu cảnh sát gọi.
“Sếp, chuyện gì ? Muộn thế ngài ? Để cùng.”
Vương Thắng Mỹ mặt trắng bệch, quầng mắt thâm đen, mặc đồ lao động trắng toát, từ xa lững thững tới. Nhìn còn giống quỷ hơn quỷ thật.
Tống Tri ngạc nhiên: “Bạn trai ?”
“… Không.”
“Vậy trông như diễm quỷ hút sạch dương khí thế ?”
Vương Thắng Mỹ vội giải thích — ban ngày nhận nhiệm vụ trải nghiệm phó bản của Tống Tri, kịp vượt cô gọi cho tan ca. Về nhà, “bố giả” phiền:
“Từ nhỏ đến giờ, bố đánh , mà còn dám nhét thẳng cho cái bao tải lớn! nữa!”
“Được, thì .”
“… Đó là lúc . Giờ cô cảnh sát gọi, đương nhiên theo.”
Trong mắt , Tống Tri vẫn chỉ là một cô gái, thậm chí nhỏ hơn một tuổi sinh viên. Nửa đêm cảnh sát đưa , yên tâm ?
Dù cô phản đối thế nào, cũng chịu xuống, thậm chí nhanh chân nhảy thẳng lên xe.
“Sếp xem , xe gì lạ thế, cứ lắc lư liên tục.” – .
Tống Tri chỉ im lặng mỉm .
Vài giây , bỗng ngượng ngùng im bặt.
Cô nhận hàng loạt tin nhắn dặn dò từ Chu cảnh sát, lên xe . Trong xe im phăng phắc.
Không chịu nổi khí, Vương Thắng Mỹ bắt chuyện, bất chợt liếc thấy màn hình điện thoại của cô:
“S.. sếp…”
“Hử?”
“Không cố ý , nhưng… cho hỏi… mượn điện thoại cô bật đèn ?”
“Chỉ thôi ?” – cô đưa điện thoại qua. Hắn nhận lấy, nhưng bật đèn mà thử khởi động máy. Giữ nút nguồn, màn hình sáng… và ngay màn hình khóa, tin nhắn trò chuyện cứ nối tiếp , hề gián đoạn.
“Sếp… chắc máy hỏng , mai đem sửa nhé?” – run giọng.
“Hỏng gì chứ, tắt máy vẫn gọi mà. Xem , nhắn tin bình thường.” – cô thản nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-khu-khung-bo-vuot-ai-pho-ban-kinh-di-thien-kim-gia-chan-dong-mang-xa-hoi/chuong-82-xe-tang.html.]
Hắn càng .
“Không tin, gọi cho xem.”
“Đừng!”
Không kịp. Cô nhấn , rõ ràng nhập gì, chỉ bấm một nút là gọi. Màn hình hiện gương mặt lạ, mơ hồ nam nữ, đang quằn quại đau đớn.
“Q… Quỷ…?” – Anh lắp bắp.
“Có thể.” – cô đáp gọn.
Cả nó xám ngoét, đầu mọc hai cái sừng tròn như quả dưa nhỏ, thì lùn tịt.
Vương Thắng Mỹ hét nhưng cổ nghẹn , chỉ ôm chặt lấy cô, kêu như gà cắt tiết:
“Cứu ! Cứu !”
Con quỷ nhào về phía , nhưng cô tát một cái, nhét thẳng Càn Khôn Linh.
“Lục lạc thật nhốt quỷ ? Có cơ quan gì bên trong ? Giống vạn hồn kỳ trong truyện tu tiên, biến nó thành quỷ của ?” – run run hỏi.
“Không, chỉ là cho ‘quỷ con’ ăn vặt thôi.” – cô . Quỷ quá yếu thì đáng phí công, trừ khi và mạnh như loại “mỹ nam quỷ” để luyện hóa tăng sức cho Khủng Bố Phòng.
Đang chuyện, chợt thấy bất thường:
“Sếp, giờ cô kể cho mấy chuyện … hôm nay…”
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
“Cậu còn bám theo xe , thì gì giấu? Dù lát nữa giữ nổi , ít nhất cũng để rõ thế nào là quỷ.”
Ngay khi cô xong, hai “cảnh sát” phía đầu . Mặt họ là giấy vẽ, má đỏ hồng kỳ quái, mắt chấm m.á.u đỏ, hàng loạt cánh tay vươn về phía .
“Sếp!”
Rầm!
Tiếng hét chặn ngang khi đôi tay giấy cô phá hủy, tự bốc cháy lửa.
điều đáng chú ý là —
“Sếp, chúng xe giấy? Xe giấy còn chạy ?”
“Sao qua khỏi chỗ giảm tốc từ trung tâm thành phố biến thành rừng núi hoang?”
“Sếp!”
“Còn ồn nữa là ném xuống.” – cô lạnh giọng.
Hắn lập tức bịt miệng, tròn mắt chỉ về khu rừng phía .
Không cần cô , thứ đó tới.
Tiếng cồng tang chát chúa vang lên, kéo dài như báo hiệu thứ gì khủng khiếp sắp xuất hiện.
Vương Thắng Mỹ âm thanh như nhạc nền tang lễ thổi đến mức đầu đau như búa bổ — chỉ nổ tung luôn cái đầu.