Bộ Vi Đa Đa, khẽ nhíu mày: “Kẻ đầu thai thành súc vật, kiếp nào đó chắc chắn là đại ác. Tu hành vốn là nghịch thiên, yêu đạo càng khắc nghiệt. Ngươi sắp hóa hình, vì báo ân mà nghịch chuyển mệnh cách của cô . Vậy thì nhân quả của cô , sẽ rơi ngươi. Ngươi tu vi mất sạch , nếu cũng sẽ thể khống chế bản tính mà ăn thịt sống.”
Thần, , quỷ, yêu đều đạo của riêng , vượt giới.
Nếu Thiên đạo ắt sẽ chỉnh sửa.
mà—
“ .”
Đa Đa thấy cô địch ý với , cũng thở phào nhẹ nhõm. Nó nhảy lên giường, dùng đầu dụi dụi mặt Đường Thanh Uyển, ánh mắt dịu dàng: “Cô là tu sĩ, hẳn thấu duyên phận giữa và Thanh Uyển . Mạng của là cô cứu, nếu lẽ c.h.ế.t ngoài đường từ lâu . Mười hai năm , tu luyện thành công. yêu khí của hại cô khiến cô mắc một trận bệnh nặng. mới đành rời , tìm một rừng sâu núi thẳm chuyên tâm tu luyện.”
Giọng nó trầm thấp, đầy sự áy náy.
“Cho đến khi lôi kiếp hóa hình của sắp đến, yêu hóa hình dễ, nếu vượt qua thì chỉ chết. liền đến cô một nữa, ngờ phát hiện cô định nhảy lầu, trong tình thế cấp bách chỉ thể nhập đoạt xá.”
Lời là hướng về Bộ Vi nhưng ánh mắt nó vẫn dừng Đường Thanh Uyển.
“Cô là một đa cảm, tâm tư tinh tế. Thuở khi rời , cô lâu. thai nhi ba tháng mọc đủ tay chân, năm tháng thai động. Nên khi đứa bé mất , cô mới đau lòng đến . giả dạng cô , là mượn đôi mắt cô để với cô rằng, thế giới chỉ bóng tối mà còn ánh sáng. Giống như cô mười hai năm đối với , chính là một tia sáng trong cuộc đời lang thang. cô thoát khỏi sự khốn cùng, cô thấy, bên cạnh còn nhiều yêu thương cô đến .”
“ hại , chỉ báo ân thôi.”
Câu cuối cùng, chút tủi .
Khổng Tòng Ngọc: “…”
Ban đầu cứ tưởng là một con ác yêu ăn tinh khí , ngờ là một con yêu đền ơn đáp nghĩa.
Người hâm mộ phòng livestream bắt đầu ô ô .
[Mạt Cẩn An: Huhu Đa Đa quá vì báo ân mà tiếc bỏ tu vi của .]
[Quả Bơ Ngủ Mãi Không Dậy: Trên đời lắm kẻ vong ân bội nghĩa còn bằng một con mèo yêu, c.h.ế.t mất thôi.]
[Tuế Mộng Bán Xích Kiến: Đại Sư Đa Đa gánh nhân quả, huhu đừng mà, nó chỉ báo ân thôi mà, Đại Sư cứu nó .]
[Lăng Chi Dật: , đời bao nhiêu kẻ ác vẫn sống lành, dựa mà mèo con báo ân gánh nhân quả? Không công bằng.]
[Kẻ Lãng Tử Vô Gia: Cũng thể như , Đa Đa tự nó cũng nhất định thể chống đỡ thiên lôi. Hơn nữa đây nó vô tình liên lụy chủ nhân mắc bệnh, hẳn cũng gánh nhân quả. Gần đây tìm hiểu qua, nghề tu hành kiêng kỵ khá nhiều.]
Đường Thanh Uyển vẫn tỉnh, Đa Đa cứ bò bên cạnh cô , như đang lời từ biệt cuối cùng.
Khổng Tòng Ngọc thấy đành lòng.
“Đại Sư…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-tich-luy-cong-duc/chuong-73.html.]
Anh vợ về Đa Đa, cho đến tận bây giờ hình nền điện thoại của cô vẫn là con mèo .
Nếu Đa Đa vì cứu mà chết, cô chắc chắn sẽ chịu nổi.
“Lời còn xong.”
Bộ Vi tiếp tục : “Ngươi tuy chống thiên mệnh, cộng thêm đây cho cô yêu khí nhập thể, gánh nhân quả. ngươi đền ơn báo nghĩa cũng là điều khó , thuộc về nghĩa yêu. Hơn nữa các ngươi duyên phận còn từng một thể hai hồn, huyết mạch cộng sinh. Đợi khi ngươi sống đến cuối đời, sẽ đầu thai bụng cô .”
Đa Đa chuẩn sẵn tinh thần tan biến, thấy lời lập tức đầu , mắt sáng như bạch chước.
“Thật ?”
Nó kích động, giọng trở nên cao chói tai, chút khó .
Bộ Vi mỉm gật đầu.
Người hâm mộ phòng livestream đổi bầu khí bi thương nãy, lập tức trở nên phấn khích.
[Yêu Hận Năm Tháng: Oa, cái , nếu Đa Đa dù vượt qua lôi kiếp vẫn là yêu, thể ở bên chủ nhân lâu dài, vạn nhất gặp đạo sĩ, hòa thượng gì đó còn thể nguy hiểm đến tính mạng. Dù tất cả những trong Huyền Môn đều dễ chuyện như Đại Sư của chúng .]
[Anh Đào Rượu Nếp: Vừa nãy còn đang , bây giờ miệng toe toét đến tận mang tai .]
[Kẻ Ly Biệt Trở Về: Cô gái nhỏ là vì mất con mới trầm cảm, bây giờ , con mèo mất sắp trở thành con của cô , thể xoa dịu nỗi đau của cô , thể đoàn tụ bao giờ chia lìa nữa, thật là vui vẻ cả nhà!]
Đa Đa hai chân chắp , cúi đầu lạy màn hình điện thoại: “Cảm ơn Đại Sư.”
Bộ Vi ôn hòa : “Đây đều là thiện quả ngươi tự cầu mà .”
Mặc dù , Đa Đa vẫn cảm ơn lời chỉ dẫn của cô .
Lúc , Đường Thanh Uyển từ từ tỉnh .
Khổng Tòng Ngọc vội vàng bước tới: “Thanh Uyển.”
Đường Thanh Uyển Đa Đa: “Đa Đa.”
Mặc dù đoạt xá nhưng cô thực vẫn cảm giác.
Đa Đa nhảy lòng cô , dùng đầu dụi dụi mặt cô : “Thanh Uyển.”
Đường Thanh Uyển thấy nó chuyện cũng hề ngạc nhiên, cô ôm lấy Đa Đa, giọng chút nghẹn ngào: “Em tìm em lâu .”
Đa Đa đưa lưỡi l.i.ế.m sạch nước mắt của cô : “Thanh Uyển, sắp c.h.ế.t nhưng cô đừng buồn. Đại Sư , thể đầu thai con gái của cô, chúng sẽ bao giờ chia xa nữa. Đứa bé của cô chỉ là duyên phận cạn với cô, nay vãng sinh, đây của cô, đừng tự trách nữa. Người đàn ông tuy chút thô lỗ nhưng thể cảm nhận yêu cô, miễn cưỡng chấp nhận cha của .”
Khổng Tòng Ngọc: “…”