Livestream Đoán Mệnh, Tích Lũy Công Đức - Chương 336:

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-11-13 02:30:48
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phương Lê mắt ông , : “Đại soái đối xử với bằng lễ nghĩa, cứ ngỡ Đại soái là một bậc quân tử, ngờ cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân tham sống sợ c.h.ế.t.”

Đại soái sững sờ.

“Phương Lê, cô đang ? cứu cô.”

Phương Lê lắc đầu.

“Tham sống sợ c.h.ế.t là bản tính của con nhưng Đại soái khoác lên bộ quân phục thì nên gánh vác trách nhiệm bảo vệ thành trì. Nếu vì bảo vệ mà bỏ mặc bá tánh trong thành, Phương Lê thà c.h.ế.t chứ nhất quyết hồng nhan họa thủy trong miệng đời.”

Đại soái ánh mắt bình tĩnh mà kiên định của cô , trong lòng vô cùng chấn động.

Thời loạn lạc ai ai cũng tự lo cho , quan phú thương lũ lượt bỏ chạy.

Người phụ nữ mắt đầy hai mươi tuổi, cô từ nhỏ khổ cực, từng chịu đói chịu đòn, mùa đông lạnh giá chăn bông bếp than, suýt chút nữa thì c.h.ế.t cóng.

Ngay cả phương tiện kiếm sống cũng là nghề đời coi là ‘hạ cửu lưu’.

khi quân giặc đến chân thành, phụ nữ thuộc tầng lớp ‘hạ cửu lưu’ thản nhiên sợ hãi, thà c.h.ế.t chứ chịu khuất phục.

Đại soái chỉ cảm thấy sự coi thường đây của đều là sự x.úc p.hạ.m đối với cô .

“Không trách cô coi thường , một con rùa rụt cổ như đúng là xứng với cô.”

Ánh mắt Phương Lê khẽ động nhưng gì.

Đại soái kéo cô tiếp tục ngoài. “Cô cầm lấy vé tàu của , đến Hồng Kông, tìm một đàn ông , khi chiến tranh kết thúc thì đừng về.”

Phương Lê buột miệng hỏi: “Vậy còn ngài?”

Đại soái . “ hưởng lộc của thiên hạ, tự nhiên c.h.ế.t vì dân.”

Hốc mắt Phương Lê đột nhiên nóng lên.

Cuối cùng cô vẫn mà đưa vé tàu cho một cô gái mới mất . Cô thấy cô gái đó bóng dáng của thời thơ ấu, cô cứu lấy cái nơi nương tựa của lúc .

Chiến hỏa lan khắp tòa thành.

Đại soái chiến tử.

Giặc Oa Nô ở trong thành đốt g.i.ế.c cướp bóc, hãm hiếp, tội ác nào .

Phương Lê trở về gánh hát, bộ hí phục, chuẩn hát cho đám giặc Oa một vở kịch.

Tiếng trống chiêng vang lên, tay áo lụa tung bay.

Trên sân khấu hát về tình cảm gia quốc, sân khấu đầy những kẻ cầm thú.

Phương Lê đem bộ tình yêu nước và lòng căm thù giặc Oa Nô gửi gắm trong lời hát. Lớp trang điểm dày che dung mạo của cô , ống tay áo lụa dài che giấu sát ý trong mắt cô .

Tiếng hát ngày càng bi tráng, tiếng đùa bên ngày càng càn rỡ.

Đột nhiên tiếng trống ngừng .

Phương Lê hét lớn một tiếng. “Châm lửa!”

Thứ mà Đại soái để cho cô giữ mạng, cô dùng đêm nay, chôn vùi trong gánh hát .

Đợi đến khi đám giặc Oa Nô phản ứng thì muộn.

Chỉ “ầm ầm ầm” mấy tiếng nổ, những con ác quỷ còn đang nâng ly cạn chén đều ngã xuống đất, bao gồm cả chính Phương Lê.

b.ắ.n c.h.ế.t.

Khoảnh khắc viên đạn xuyên qua lồng ngực, cô mỉm .

Trong nụ là hình ảnh méo mó xí của quân địch trong biển lửa là những tên Hán gian bán nước cầu vinh và cả những đồng bào cùng cô hy sinh vì đất nước.

*Kỹ nữ cũng nỗi hận mất nước, hèn chẳng dám quên lo việc nước.*

Đại soái, báo thù cho ngài .

Bộ Vi bước lên, ngón tay điểm giữa trán cô , thấy một đoạn ký ức khác.

Sau khi Phương Lê c.h.ế.t xuống địa phủ nhưng chịu đầu thai, vẫn luôn si ngốc chờ đợi bên bờ sông Vong Xuyên.

Cho đến một ngày, Mạnh Bà với cô : “Người mà ngươi chờ đợi phi thăng lên tiên giới , ngươi dù đợi thêm ngàn năm vạn năm nữa cũng đợi .”

Phương Lê hoảng hốt một lúc đó từ từ mỉm .

“Tốt quá .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-tich-luy-cong-duc/chuong-336.html.]

lẩm bẩm một , một giọt nước mắt rơi trong bát canh, cô ngẩng đầu uống cạn.

Kiếp , cô là một tiểu thư nhà giàu nhưng cha gian thần hãm hại, gia đạo sa sút, chị em ly tán trong chiến loạn, cô lưu lạc một diễn viên hát kịch, ông chủ gánh hát đặt tên mới – Phương Lê.

Bộ Vi mở mắt trở thế giới hiện thực.

Đoàn Khánh Hữu mới đến.

“Đại sư.”

Bộ Vi : “Nơi đây là một gánh hát, một nhóm nghệ sĩ yêu nước cùng với đám giặc Oa Nô đang hát ở đây đồng quy vu tận.”

Đoàn Khánh Hữu sững .

Bộ Vi sân khấu sụp đổ, tiếp tục : “Trước khi c.h.ế.t họ vẫn còn lo lắng cho đất nước, linh hồn nhốt ở đây, chịu đầu thai. Lúc đội thi công động thổ kinh động đến họ, họ mới ngoài.”

Đoàn Khánh Hữu xong cũng chút cảm khái.

“Hóa , khó trách họ chủ động hại ai. Lại là do kinh động đến các hồn liệt sĩ.”

Nói xong, cúi đầu sân khấu sụp đổ.

Ông chủ cũng khá là điều.

Bộ Vi liền : “Anh mua hương đèn giấy tiền và đồ cúng, sẽ đến siêu độ cho họ.”

“Được.”

Sau khi Đoàn Khánh Hữu rời , Bộ Vi liền bày kết giới xung quanh, vung tay một cái, hồn phách của Phương Lê liền xuất hiện mắt. Lần , cô cuối cùng cũng thấy Bộ Vi.

“Cô là ai?”

Phương Lê vẫn mặc bộ hí phục, là những lỗ m.á.u do đạn bắn.

Ánh mắt cô vẫn bình thản, giọng điệu sóng gió, chỉ là một câu hỏi bình thường.

Bộ Vi khôi phục ký ức kiếp cho cô .

“Còn nhớ ? Phương Lê.”

Mấy mươi năm ký ức của kiếp như một cuốn phim lướt qua trong đầu, Phương Lê lảo đảo một cái, cô một nữa về phía Bộ Vi, trong đôi lông mày quen thuộc nhận dáng vẻ của xưa.

“Cô là tiểu sư của Diệp công tử.”

Trong mắt Phương Lê, sự mờ mịt tan . “ nhớ tên của cô, Bộ Vi.”

Bộ Vi gật đầu.

“Là .”

Phương Lê khẽ mỉm , hỏi một câu đ.â.m trúng tim đen. “Mạnh Bà , Diệp công tử phi thăng, cô vẫn còn la cà ở nhân gian?”

Bộ Vi: “…”

Sớm thế giúp cô khôi phục ký ức.

Vừa mở miệng chọc chỗ đau của .

Phương Lê vẫn là sắc mặt. “Xin , lâu gặp cố nhân, nhất thời sai, cô nương đừng để tâm.”

khẽ nhún gối, hành lễ.

Bộ Vi cũng so đo. “Cô c.h.ế.t gần một thế kỷ .”

“Vậy ?” Phương Lê chút bâng khuâng. “Vậy thì cũng lâu thật .”

Sau đó cô hỏi: “Chúng thắng ?”

“Thắng .”

Bộ Vi nhớ đến những binh sĩ nhí ở Vân Nam, giọng điệu ôn hòa. “Là năm 1945, kháng chiến thắng lợi.”

“Tốt quá .”

Phương Lê mỉm , những vết m.á.u bẩn đều tan biến, cô vẫn trong trang phục đó, mặt vẫn còn lớp trang điểm dày nhưng ánh mắt sáng ngời rực rỡ, lặp một nữa: “Tốt quá .”

ngẩng đầu lên như thể ánh sáng đang chiếu rọi lên .

“Các , chúng thắng .”

Câu nhẹ nhưng xuyên thấu cả thời .

Loading...