Livestream Đoán Mệnh, Tích Lũy Công Đức - Chương 334:

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-11-12 02:53:11
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Doãn Uyển Quân xe buýt, khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ nhưng bao giờ tìm thời gian đó và cả… trong thời gian đó.

Lúc t.a.i n.ạ.n xảy , chị đang bài 《Khuynh Quốc Khuynh Thành》, tai cách ly âm thanh bên ngoài, chỉ còn câu hát ‘Ngoảnh đèn hoa, kịp lệ rơi.

Tâm sự nhẹ nhàng gỡ rối, khẽ nắm lấy đôi tay, mặc cho tóc mai quấn quýt đôi mắt…’

Gió nhẹ thổi bay mái tóc, che khuất đôi mắt.

Nước mắt lặng lẽ rơi.

Sau đó trời đất cuồng, chị chôn lòng sông.

Trước khi c.h.ế.t, ký ức cả cuộc đời như một cuốn phim nhanh lướt qua, cuối cùng dừng ở những năm tháng tiếc nuối nhất.

Doãn Uyển Quân đôi khi cũng cảm thấy õng ẹo ngần tuổi , con cái cũng trưởng thành mà cả ngày vẫn cứ nghĩ đến chút tình yêu thời trẻ.

Con lẽ là như , luôn chìm đắm trong quá khứ, ảo tưởng về những gì mất và những gì từng .

Thời gian là bộ lọc nhất, thể thứ.

Đặc biệt là từng yêu khắc cốt ghi tâm.

Có lẽ lúc đầu nếu họ ở bên , thời gian dài đằng đẵng và những chuyện vặt vãnh trong hôn nhân sẽ mài mòn tình cảm nồng nhiệt, cuộc sống của họ sẽ dần dần trở nên bình lặng, thậm chí là chán ghét.

chị con đường đó nên lúc nào cũng nghĩ đó là một con đường thênh thang, xung quanh hoa gấm rực rỡ.

Điều trở thành chấp niệm của chị , đến c.h.ế.t cũng thể xóa nhòa.

Bộ Vi liền đưa chị .

Doãn Uyển Quân đột nhiên đến bệnh viện, chút ngơ ngác, phản ứng đầu tiên là –

“Anh bệnh ?”

Lời dứt thấy một bóng dáng quen thuộc.

Anh còn trẻ nữa, mặt là những dấu vết của năm tháng nhưng ánh mắt dịu dàng cưng chiều, cô bé bên cạnh.

“Nhổ răng khôn nhanh lắm còn tiêm t.h.u.ố.c tê nữa. Bác sĩ Phó là con trai của đồng nghiệp bà nội con là chuyên gia nha khoa nổi tiếng, , đây chỉ là một cuộc tiểu phẫu, nhổ xong hai tiếng là thể ăn uống .”

Cô bé trông mười một, mười hai tuổi, chút mũm mĩm, mắt và mũi đều giống ba.

mà con nhổ xong còn đau mấy ngày.”

“Vậy nếu nhổ, thỉnh thoảng đau, một đau ít nhất cũng nửa tiếng, đến lúc đó con nhè.”

Người đàn ông chút bất lực nhưng giọng điệu vẫn ôn hòa.

“Ngoan nào, đừng nhõng nhẽo nữa, chúng nhổ một cho xong để trừ hậu họa về .”

Cô bé kinh ngạc : “Ba ơi, ba là học khối tự nhiên ? Sao dùng từ ?”

Người vệ sinh xong trở về, liền : “Trước đây ba con một cô bạn gái cũ học khoa văn, ngày xưa ông vì để theo đuổi ít chạy giảng ké đấy.”

Cô bé chớp chớp mắt. “Mẹ ơi, ghen ạ?”

“Ghen cái gì chứ?”

Người phụ nữ :

“Trước khi lấy ba con cũng từng bạn trai, ai mà chẳng quá khứ? Bây giờ ông đối xử với , cả nhà ba chúng hòa thuận hạnh phúc còn mạnh hơn bất cứ thứ gì, việc gì bám lấy những chuyện cũ rích đó buông?”

Cô bé xong, cảm thấy rón rén hỏi: “Vậy lúc đầu ai theo đuổi ai ạ?”

“Đương nhiên là ba con theo đuổi .”

Người phụ nữ nhướng mày, trơ tráo :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-tich-luy-cong-duc/chuong-334.html.]

“Không khoe chứ, của con lúc đó chính là hoa khôi của khoa, theo đuổi xếp cả hàng dài, tiếc là thời trẻ gặp , tuyệt tình tuyệt ái mấy năm. Sau ba con cho cảm động, lúc đó mới con.”

Cô bé rộ lên cũng quên mất chuyện sắp nhổ răng, tiếp tục hóng chuyện tình yêu của cha .

Bộ Vi liếc Doãn Uyển Quân đang bên cạnh.

Doãn Uyển Quân nước mắt lưng tròng, miệng lẩm bẩm: “Nhiếp Hoài An.”

Cái tên khắc sâu trong tim hơn hai mươi năm, thiếu niên nhút nhát mà nồng nhiệt năm nào, bây giờ trở thành chồng của khác.

Doãn Uyển Quân thấy cô bé đang hỏi ba, lúc đầu tại chia tay với bạn gái.

Giọng Nhiếp Hoài An bình thản.

“Làm gì ai sai ai đúng, đời tất cả những cặp đôi thể đến với đều chỉ là vì duyên phận đủ. Ba và con chính là duyên phận còn con, một chiếc áo bông nhỏ ấm áp , ba mãn nguyện .”

Doãn Uyển Quân cúi đầu, bờ vai run lên vì .

Phòng khám gọi đến tên của cô bé, cả nhà ba phòng khám của bác sĩ.

Nhiếp Hoài An cúi đầu an ủi con gái, cứ thế xuyên qua cơ thể của Doãn Uyển Quân. Giống như hai mươi tư năm thời gian lướt qua , bao giờ thể trở nữa.

Trong lòng Nhiếp Hoài An hiểu rung động một cái, đầu .

Vợ hỏi một câu: “Sao ?”

“Không gì.”

Nhiếp Hoài An với hai con, che giấu sự mờ mịt và khó hiểu thoáng qua trong đáy mắt.

Anh cảm thấy như đụng ai đó, đối phương cho một cảm giác quen thuộc lâu gặp nhưng thể nhớ .

Doãn Uyển Quân si ngốc bóng lưng của , cửa đóng nhưng ánh mắt của chị vẫn chịu thu về.

Bộ Vi : “Chị một từ biệt ?”

Doãn Uyển Quân im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, giọng khàn khàn: “Không cần nữa, bâyFgiờ sống , phiền nữa.”

Bộ Vi “ừm” một tiếng. “Vậy thì thôi, tiễn chị đầu thai.”

Doãn Uyển Quân liếc cô một cái. “Cô từng yêu đương bao giờ đúng .”

Giọng Bộ Vi lãnh đạm. “ tu Vô Tình Đạo.”

Doãn Uyển Quân nghẹn lời.

Bộ Vi thấy chị như sắp vỡ vụn, nghĩ đến c.h.ế.t là lớn nhất thì lập tức an ủi:

“Thực khi hai chia tay, tìm chị, đ.á.n.h gãy chân, cha còn đe dọa. Anh và chị giống , đều thể cúi đầu hiện thực. Hơn nữa, qua mấy năm mới kết hôn, là yêu mới ngay lập tức.”

Doãn Uyển Quân sững , nước mắt một nữa rơi lã chã.

Ra khỏi bệnh viện, trời sáng.

Bộ Vi tiễn Doãn Uyển Quân nhưng về nhà ngay.

Cô còn đến giúp Đoàn Khánh Hữu xử lý đám oan hồn nhốt ở công trường.

Cô bảo Đoàn Khánh Hữu gửi địa chỉ qua đó đến đó .

Khu vực mới quy hoạch, chính phủ dự định sẽ phát triển trọng điểm, các nhà đầu tư sớm tin mà kéo đến, vì cũng là công nhân xây dựng.

Bộ Vi sân khấu sập một nửa mắt, cảm nhận âm khí.

Cô dùng tay vạch một đường, cảnh tượng của trăm năm liền hiện mắt.

Trên sân khấu đang diễn vở “Bá Vương biệt cơ”, khán giả đài đến say mê, bàn bên cạnh bày hạt dưa và điểm tâm. Có còn vỗ tay theo nhịp, thỉnh thoảng hét lên một tiếng tán thưởng.

Loading...