An Trạch Hưng rùng một cái nhưng đột nhiên nghĩ thông suốt điều gì đó, trợn tròn mắt : “Lúc nãy mày đến bệnh viện?”
“ .”
An Nam Nguyệt chớp chớp mắt, lông mi còn dính máu, phối với vẻ mặt ngây thơ đó, vô cùng quỷ dị.
“Mẹ Tôn lúc kết hôn với ba sẽ đối xử với con. Ba nuôi cần con nữa, con chỉ thể đến tìm ba thôi. Ba ơi, ba cũng cần con nữa ?”
An Trạch Hưng nuốt nước bọt, cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con : “Nguyệt Nguyệt, ba cần con chứ? Con là con gái của ba, ba thương con nhất mà.”
“Vậy tại ba tin con?”
An Nam Nguyệt hỏi: “Con thật sự đẩy cũng hại em trai là cố ý xuống đất.”
An Trạch Hưng vốn ưa con gái, khi con trai càng bao giờ nghĩ đến An Nam Nguyệt, sớm quên mất những chuyện quá khứ đó. Bây giờ cô bé nhắc mới vỡ lẽ.
bảy năm trôi qua, bây giờ ông cũng con trai cũng truy cứu những tâm tư nhỏ nhen đây của Tôn Tư Ân nữa, dù thì ông cũng tiếp tục nuôi một đứa con gái lỗ vốn. những lời thể với An Nam Nguyệt, thế là ông vẻ tức giận, gầm lên:
“Hóa là như , đều là con tiện nhân đó lừa ba. Nguyệt Nguyệt con yên tâm, ba nhất định sẽ đòi công bằng cho con. Đợi nó xuất viện, ba sẽ dạy dỗ nó một trận, đưa nó đến xin con.”
“Ba thật.”
An Nam Nguyệt dường như tin, vui vẻ rộ lên.
An Trạch Hưng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ trẻ con đúng là dễ dỗ.
Nỗi sợ hãi trong lòng vơi quá nửa, ông tiếp tục : “Nguyệt Nguyệt, bây giờ cũng còn sớm nữa, con đầu thai , ba mỗi năm đều sẽ đốt giấy tiền vàng mã cho con.”
An Nam Nguyệt thu nụ , lạnh lùng : “Ba ơi, tại ba hỏi con c.h.ế.t như thế nào?”
Sau lưng An Trạch Hưng lạnh toát, định mở miệng An Nam Nguyệt lạnh một tiếng. “Ba quan tâm, ba chỉ mong con c.h.ế.t, giống như năm đó các cùng hại c.h.ế.t con .”
An Trạch Hưng kinh hãi thất sắc.
“Nguyệt Nguyệt…”
Tóc của An Nam Nguyệt đột nhiên dài , quấn lấy cổ ông , ném ông phòng khách.
“Bộp.”
Đèn sáng lên.
Bây giờ hơn mười một giờ, ông cụ sớm ngủ còn bé Hiên Hiên sáu tuổi vẫn đang ôm điện thoại chơi game.
Trước đó thấy tiếng mở cửa thèm để ý, bây giờ cuối cùng cũng tiếng động lớn kinh động.
“Ba ơi.”
Cậu bé mở cửa , ngỡ ngàng An Nam Nguyệt mặt mày đẫm máu.
“Chị là ai?”
Ánh mắt An Nam Nguyệt rơi xuống bé. Lúc , giọng của Bộ Vi vang lên bên tai cô bé.
“Nó là con trai của ba em , kế của em đây ở khu đèn đỏ, khi thai tìm ba em để đổ vỏ. Ba em vì đứa con trai mới liên kết với bà nội em g.i.ế.c em đó bỏ rơi em.”
Trong đầu An Nam Nguyệt “ong” một tiếng nổ tung.
Cô bé đột nhiên cảm thấy chút nực .
An Trạch Hưng lo lắng cô bé sẽ hại con trai , vội vàng : “Nguyệt Nguyệt, Hiên Hiên là em trai ruột của con, con đừng hại nó…”
Trong lòng An Nam Nguyệt vô cùng bình tĩnh, trong ánh mắt tràn đầy sự mỉa mai và ác ý. “Nó là con trai của ông, như ông đáng đời tuyệt tự tuyệt tôn.”
An Trạch Hưng kinh ngạc tức giận. “Mày bậy bạ gì…”
Giây tiếp theo, cả ông ném lên đó rơi mạnh xuống đất.
Hiên Hiên vội vàng chạy qua. “Ba ơi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-tich-luy-cong-duc/chuong-332.html.]
Ông nội đang ngủ say trong phòng cuối cùng cũng đ.á.n.h thức, mở cửa kinh hãi trợn tròn mắt.
“Mày mày mày mày…”
An Nam Nguyệt từ nhỏ yêu thương, một ký ức đặc biệt sâu sắc.
Lúc bà nội đưa cô bé cho khác, ông nội đang ở bên cạnh đếm tiền.
Cô bé bay qua, tóm lấy vai ông lão, ném ông lên An Trạch Hưng.
Tiếng xương gãy “rắc rắc” vang lên, cột sống của An Trạch Hưng gãy.
An Nam Nguyệt vì thế mà tha cho ông , cô bé biến thẳng thành bộ dạng một bộ xương khô, ngay mặt ba ông cháu, lấy đầu lâu của xuống.
Hiên Hiên sợ đến mức suýt chút nữa thì hồn bay phách lạc.
Bộ Vi điểm ngón tay một cái, ấn hồn phách bé trở .
Đứa trẻ và An Nam Nguyệt quan hệ nhân quả, thể vì thế mà để An Nam Nguyệt gánh tội nghiệt.
Còn về hai , một còn tệ hơn .
Bộ Vi cách ly âm thanh trong phòng, dù họ la hét t.h.ả.m thiết đến cũng sẽ phiền đến hàng xóm.
Cô ở cửa, với hâm mộ trong phòng livestream: “Hôm nay ba quẻ hết, thứ bảy gặp .”
Sau khi An Nam Nguyệt thành công dọa cho cha ruột và ông nội ruột của sợ đến c.h.ế.t khiếp, bà nội ruột, đ.á.n.h c.h.ế.t cô bé và bán cô bé cũng trở về, cửa tức giận đùng đùng.
“A Hưng, ngày mai con đến cục dân chính, ly dị con tiện nhân đó cho . Bác sĩ , não nó kích động, tinh thần bất , cái đồ ăn hại đó giữ …”
Giọng của bà đột nhiên ngừng , trợn mắt cảnh tượng trong phòng khách, hai mắt trợn ngược định ngất .
An Nam Nguyệt bay qua, tát cho bà một cái tỉnh .
Bà lão mở mắt thấy một bộ xương khô, lập tức sợ đến tè quần.
“Ma a a a a a a…”
An Nam Nguyệt tát thêm một cái nữa.
“Còn ồn ào nữa, tao sẽ vặn đứt đầu mày.”
Lời đe dọa hung ác phối với giọng non nớt khiến bà lão tê cả da đầu, ngã xuống đất, lắp bắp : “Mày mày mày là ai? Tại đến nhà tao gây rối?”
An Nam Nguyệt nghiêng đầu, biến thành bộ dạng vốn . “Bà nội, bà nhớ con ?”
Lại là câu .
An Trạch Hưng còn ngất , lưng một nữa ớn lạnh.
“Nguyệt Nguyệt, nó là bà nội của con, con đừng…”
“Bà xứng.”
An Nam Nguyệt biến thành bộ dạng khi c.h.ế.t. “Lúc đầu bà đ.á.n.h c.h.ế.t còn bán như súc vật, nhà để về mới t.a.i n.ạ.n xe c.h.ế.t đuối. g.i.ế.c bà nhưng bà cũng đừng hòng sống .”
Không nhân quả sinh tử nhưng nhân quả mua bán và ngược đãi.
Bà lão tuổi cao, cho dù tù cũng ở mấy năm, sống mà chịu tội mới là nhất.
“Bà còn đúng , đứa cháu vàng cháu bạc của bà là con cháu nhà họ An .”
Đồng tử của bà nội An trợn lớn, giọng chói tai. “Mày cái gì?! Không thể nào!”
An Nam Nguyệt khinh bỉ : “Một kẻ g.i.ế.c vợ hại con, xứng hậu duệ?”
Năm ngón tay cô bé hóa thành xương, tóm lấy cổ bà nội An, cào năm vết m.á.u sâu hoắm đó tung một cước, bà nội An liền như một con diều đứt dây đập chồng và con trai, kêu la ngớt.
An Nam Nguyệt giày vò đủ liền thản nhiên bay ngoài.