Cố Thanh Từ cũng kìm xúc động, giọng điệu dịu nhiều.
“Sau đó thì ? Sao cô đầu thai?”
Lê Thanh Âm : “ là trẻ mồ côi, lớn lên ở viện phúc lợi, gặp viện trưởng, cũng yên lòng về bạn trai, chấp niệm quá sâu nên ở . Chúc Nghiên Từ thể chấp nhận cái c.h.ế.t của , thời gian đó suy sụp, theo nhưng dám đến quá gần, sợ âm khí sẽ tổn thương . Sau quen em, thấy hai quen yêu , tưởng rằng vượt qua , đợi hai kết hôn, sẽ rời . đến ngày hai chọn váy cưới, em mặc váy cưới chạy ngoài, rõ mặt em… Điều thật thể đại diện cho điều gì cả, chỉ thích một kiểu nào đó thôi. Cho đến khi phát hiện còn giữ ảnh của … Điều công bằng, công bằng với em.”
Lê Thanh Âm sắc mặt đau khổ, “ còn hơn bất kỳ ai khác mong hạnh phúc nhưng thể bằng cách . Đây là tình yêu, đây là xiềng xích. Người thế, là sự sỉ nhục cho cả hai chúng . Em là , em lừa gạt. dám đến quá gần em, bát tự của em yếu, dính âm khí thể tổn hại đến tính mạng. Cho nên chỉ thể dùng cách khác để nhắc nhở em, gõ cửa, vỡ chén … dùng đủ cách nhưng quên mất, thì sợ ma. Xin , thật sự ý định hại em.”
Cô đến cuối, vẻ mặt đầy áy náy và bất lực, qua là một sợ phiền khác.
Bình luận một tràng “Ô ô ô”, tất cả đều xót xa cho cô .
Mắt Cố Thanh Từ cũng đỏ hoe, “Không, cảm ơn cô, cảm ơn cô cho tất cả những điều , nếu vẫn còn chìm đắm trong tình yêu mà thể dứt .”
Cô nở một nụ tự giễu đầy cay đắng, “Thì cái gọi là yêu từ cái đầu tiên, là đến từ đó.”
Lê Thanh Âm bất lực cúi đầu, như một đứa trẻ sai.
“Em cần tự trách, cũng cần thấy .”
Cô thật sự là một đơn giản, Cố Thanh Từ thấu rõ tâm tư cô , “Đó là của đàn ông đó, thể quên cô nhưng mượn danh nghĩa của để thể hiện tình yêu sâu sắc. Yêu một thật lòng, là duy nhất, ai thể thế. Anh chẳng qua chỉ là tự cảm động bản mà thôi.”
Người hâm mộ đồng loạt ủng hộ, hai cô gái đều tỉnh táo và lý trí.
Bộ Vi thầm nghĩ cuối cùng cũng gặp bình thường .
Kẻ tìm thế thể là thứ lành gì? Bạch nguyệt quang và thế đều là nạn nhân, hà cớ gì tranh giành ? Chẳng qua chỉ là thỏa mãn cái hư vinh lố bịch của đàn ông mà thôi.
Cố Thanh Từ hít sâu một , mặc dù lòng tan nát vì tình yêu tan vỡ nhưng cô hiểu đạo lý kịp thời dừng lỗ.
“Cô đầu thai , đừng bận lòng về đàn ông đó nữa, đáng. sẽ chia tay , đợi lo xong xuôi tất cả những chuyện , sẽ đến mộ của cô để cho cô .”
Cô khẽ mỉm , “Người như cô, kiếp nhất định sẽ đầu thai một gia đình , cha yêu thương, bên cạnh. Còn , cũng sẽ cuộc đời hơn của riêng .”
Cô giơ tay lên.
Lê Thanh Âm sững sờ đó chợt hiểu , cũng giơ tay lên theo.
Cách gian ảo, hai bàn tay dường như nắm lấy .
“Cảm ơn em.”
“Tạm biệt, chúc em hạnh phúc.”
…
Cố Thanh Từ thoát khỏi phòng livestream.
Chúc Nghiên Từ cất ảnh chụp chung với Lê Thanh Âm trong ví tiền và một cuốn album khóa trong tủ ở nhà . Cố Thanh Từ sống chung với , chỉ là hai sắp kết hôn nên mới dần dần chuyển đồ đạc sang.
Mấy Lê Thanh Âm ‘gây rối’ đều là nhắc nhở cô xem những bức ảnh trong tủ.
Chúc Nghiên Từ hai ngày nay công tác ở nhà.
Cố Thanh Từ dựa theo gợi ý của Lê Thanh Âm lúc rời , mở chiếc khóa mã đó , tìm thấy cuốn album ảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-tich-luy-cong-duc/chuong-157.html.]
Bức ảnh đầu tiên là Lê Thanh Âm đang sách trong thư viện, góc độ thì là chụp lén.
Thư viện…
Cố Thanh Từ mím môi, tiếp tục lật.
Bối cảnh của những bức ảnh đều những dấu vết quen thuộc.
Vì những nơi đó, cô và Chúc Nghiên Từ đều từng đến.
Bức ảnh cuối cùng là ảnh bia mộ của Lê Thanh Âm.
Phía một dòng chữ.
“Linh hồn em sẽ theo , tình yêu vĩnh cửu của em.”
Cố Thanh Từ dụi dụi đôi mắt cay xè, trong lòng mãi thể bình tĩnh.
Thứ Bảy, Chúc Nghiên Từ xách vali mở cửa nhà.
“Thanh Thanh, về .”
Cố Thanh Từ sofa, bàn đặt cuốn album ảnh đó, Chúc Nghiên Từ đến gần, sắc mặt liền đổi.
Cố Thanh Từ ngẩng đầu , vẻ mặt bình tĩnh.
“Em hết .”
Trong khoảnh khắc, Cố Thanh Từ thấy sự mơ màng và bất lực trong mắt .
Cô một cảm giác sai lầm, Chúc Nghiên Từ dường như sắp tan vỡ.
“Lê Thanh Âm, bạn gái cũ của .” Cố Thanh Từ bình tĩnh , một cách nhẹ nhàng: “Em gặp cô .”
Chúc Nghiên Từ đột nhiên qua, “Em gì?”
“Cô hề rời khi chết.” Cố Thanh Từ mắt , tiếp tục : “Cô yên lòng về , luôn theo và cũng thấy chúng ở bên .”
Chúc Nghiên Từ buông lỏng tay cầm vali, cả lảo đảo, sắc mặt đột nhiên tái nhợt. Môi run rẩy, nên lời.
Cố Thanh Từ vốn dĩ cảm thấy đáng ghét nhưng bây giờ thấy cũng chút đáng thương.
Thanh Thanh.
Thì cái tên gọi , ngay từ đầu là sai lầm .
“Vậy nên ngay từ đầu, chỉ coi em là cái bóng của cô , đúng ?”
Mặc dù rõ nhưng cô vẫn tự .
Chúc Nghiên Từ như thấy câu đó, cả chìm những suy nghĩ hỗn loạn, những ký ức nhuốm m.á.u tràn tâm trí, ôm đầu từ từ xổm xuống.
“Xin , Thanh Thanh, xin …”
Cuối cùng ngất xỉu mặt đất.