“Chúng ta nói chuyện chính đi. Lâu rồi cô mới đến, lần này định diệt bao nhiêu con quái thú của tôi đây? Để tôi còn sắp xếp lịch trình cho chúng, cho đi c.h.ế.t theo thứ tự đàng hoàng.”
Người đàn ông dựa lưng vào chiếc ghế dài đen tuyền, ánh mắt ngập tràn vẻ trêu chọc, giọng nói mềm mại một cách cố ý, nhìn Cố Ninh không rời mắt.
Cố Ninh vừa thấy đã cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Đồ sâu bọ c.h.ế.t tiệt, nói chuyện cho bình thường đi. Anh học mấy cái giọng điệu buồn nôn này từ đâu thế? Muốn ghê tởm thì đi tìm Thời Thâm với Hắc Diệu, đừng đến làm tôi khó chịu.”
“Ninh Ninh à, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi tôi là Tường Thiên, hoặc ít nhất thì ‘Tiểu Tường’ cũng được. Cứ gọi tôi là sâu bọ c.h.ế.t tiệt hoài, trong khi tôi vẫn còn sống nhăn đây này.”
Anh ta bật cười, vẫn không rời ánh mắt khỏi cô.
“Với lại, cô thật sự nghĩ tôi ngốc đến thế sao? Cô muốn tôi ra ngoài phá hoại, để rồi hai sát thần kia bắt gặp? Tôi không muốn c.h.ế.t sớm thế đâu. Hơn nữa, tôi không thể tự rời khỏi chỗ này. Nếu có thể, cô giúp tôi mở cổng thông đạo đi? Tôi cũng muốn ngó qua vũ trụ mới chút. Nghe nói căn nguyên đã trở về vị trí rồi, tôi còn chưa từng được chiêm ngưỡng cảnh tượng đó.”
Tường Thiên nói xong thì ngồi thẳng dậy, mỉm cười đầy thâm ý với Cố Ninh.
Cố Ninh thở dài trong lòng, tự dưng cảm thấy hối hận vì không dẫn Hắc Diệu đi theo. Đối mặt với tên này thật khiến cô phát ngán. Không phải vì hắn mạnh, mà bởi vì… hắn nói chuyện khiến người khác muốn lật bàn.
Cô cũng chẳng hiểu sao, lần nào bước vào lãnh địa của hố giun, chỉ trong vòng ba giây là hắn xuất hiện trước mặt. Nhưng nghĩ lại cũng không khó hiểu – nơi này là lãnh địa của hắn, nhận ra người lạ đâu phải chuyện gì ghê gớm.
“Anh nghĩ tôi ngốc à? Mở cổng để anh dẫn lũ binh tôm tướng cua của mình ra ngoài phá nát vũ trụ mới? Đi mà lừa Thời Thâm, đừng lừa tôi.”
“Haizz, Ninh Ninh, có ai từng nói với cô là cô rất nhàm chán chưa? Cứ khô khan mãi, không có chút thú vị nào cả.”
“Thôi được rồi, nói đi, lần này cô đến đây để làm gì?”
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Giọng Tường Thiên trở nên nghiêm túc hơn, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.
“Không phải anh vừa nói sẽ cho vài con quái thú ra để tôi luyện tay sao? Sao lại hỏi lại câu này?”
Cố Ninh nhẹ nhàng né tránh câu hỏi, chẳng dại gì mà để hắn nắm được mục đích thật.
“Ha ha… cô nghĩ tôi tin à? Cô đến đây chỉ để luyện tay? Tôi quen cô đâu phải ngày một ngày hai. Nếu tôi không nhìn ra mục đích thật thì còn xứng làm chủ một phương?”
Cô nhướng mày, đáp nhẹ:
“Tôi nhớ trước kia anh dễ bị lừa lắm mà, giờ thì hết rồi sao?”
Tường Thiên bật cười, nhún vai:
“Còn cách nào khác đâu. Không khôn ra thì làm sao trò chuyện với cô nổi.”
“Được rồi, đừng kéo dài nữa, tôi đến đây lần này là vì—”
Cố Ninh định nói rõ thì đột nhiên, một luồng sức mạnh nuốt chửng cắt ngang. Tất cả quái thú mà Tường Thiên vừa mới triệu hồi đều bị cuốn đi sạch sẽ.
Một luồng khí nóng bỏng lan đến từ phía sau cô. Cô hơi ngẩn ra một chút, nhưng chỉ thoáng qua là biết ngay ai vừa đến.
Ngoài Hắc Diệu ra thì còn ai có năng lực nuốt chửng như vậy?
“Hắc Diệu, sao anh biết tôi ở đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/558.html.]
Cố Ninh đưa tay lên trán, giọng hơi bất lực.
Hắc Diệu đứng ngay sau lưng cô, khoảng cách giữa họ chưa đến một phân. Ánh mắt anh sâu như vực, dường như chẳng thèm để tâm đến tên Tường Thiên đang tức đến nghiến răng ken két.
“Cố Ninh, cô không nên giấu tôi.”
Giọng anh trầm thấp, đầy đè nén. Kể từ khi căn nguyên trái tim trở về, anh càng lúc càng không thể kiểm soát ham muốn chiếm hữu đối với cô.
“Tôi đâu định giấu. Tôi đã nói sẽ quay lại gặp anh rồi mà? Tôi không muốn kéo anh và Thời Thâm vào chuyện này, chẳng lẽ anh không hiểu?”
Cô thở dài, ánh mắt thoáng buồn. Cô đã hy vọng anh hiểu. Nhưng xem ra, anh đã phát hiện mục đích thực sự của cô.
Hắc Diệu à, anh thông minh như thế, tôi thật sự nên làm sao với anh đây?
“Ê ê ê, hai người tính làm gì đấy? Đây là lãnh địa của tôi đấy nhé! Hành xử thế có hợp lý không?”
Tường Thiên không chịu nổi nữa, hét lớn. Nhưng rồi hắn khựng lại, lông mày cau chặt.
Khoan đã… Hắc Diệu? Sao hắn lại xuất hiện được ở đây?
Hắn đã tự tay phong ấn cổng thông đạo giữa hai người, vậy mà gã kia vẫn tới được? Chẳng lẽ—
“Tường Thiên, tôi đã cảnh cáo rồi, đừng nhắm vào Cố Ninh.”
Hắc Diệu ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào hắn.
“Gì chứ? Là cô ấy tự đến đây mà. Anh… chẳng lẽ anh đã—”
Chưa kịp dứt lời, một luồng sức mạnh khủng khiếp đã ập đến khiến Tường Thiên choáng váng.
Tuy hắn không dễ bị đánh bại, nhưng rõ ràng Hắc Diệu thực sự nổi giận. Hắn lập tức thu lại vẻ cà rỡn, dốc toàn bộ sức lực chống trả.
Nhưng điều khiến hắn khiếp sợ là… Hắc Diệu hoàn toàn không có ý nương tay. Anh ta đang chuẩn bị kích hoạt Vực Sâu Luân Hồi, định thổi bay cả hố giun này.
Tường Thiên cuống cuồng la lên:
“Cố Ninh! Anh ta định hủy diệt lãnh địa của tôi thật đấy! Cô tính đứng nhìn thật à?”
Tường Thiên biết, trong thế giới này, chỉ có mình Cố Ninh mới khiến Hắc Diệu dừng tay. Dù cô có nhận ra hay không, hắn vẫn biết rõ – Hắc Diệu yêu cô đến mức có thể xé tan vạn vật chỉ để bảo vệ một ánh nhìn của cô.
Còn Cố Ninh… dường như vẫn chưa hề nhận ra.
Tường Thiên từng nghĩ, chắc cô có tình cảm với hắn. Nhưng sau này, khi mọi thứ sáng tỏ, hắn mới biết mình chỉ là một người đứng ngoài. Một kẻ lỡ sa vào vòng xoáy tình cảm do chính mình tưởng tượng ra.
Hắn cũng yêu cô – một mối tình đơn phương lặng lẽ. Nhưng khác với Hắc Diệu, người mà cô đặt lòng tin không do dự… lại chẳng phải hắn.
Hắn còn nhớ, đã từng hỏi cô: “Tại sao lại tin Hắc Diệu nhiều như thế?”
Và cô, không chút do dự, trả lời: “Thật ra ta cũng không rõ. Có lẽ… đó là bản năng. Hắc Diệu là người đáng để ta tin tưởng vô điều kiện.”
Tường Thiên cười khổ.
“Chết tiệt... Thật ghen tị.”