Cho đến khi phát hiện Tâm Căn Nguyên của Quang Oanh có mối liên hệ mật thiết với sức mạnh bản thân, Cố Ninh mới bắt đầu nảy sinh một ý định mới – một kế hoạch đã âm thầm hình thành trong lòng cô từ rất lâu.
Trước tiên, cô hoàn toàn hợp tác với Hỗn Độn, không tiếc công sức giúp xây dựng nên vũ trụ mới. Đồng thời, cô cũng ra tay trợ giúp Cố Trạch ổn định nguồn sinh lực đang dần hình thành – một bước quan trọng để vũ trụ chính thức bước vào thời kỳ hoàn chỉnh.
Khi mọi thứ đã dần đi vào trật tự, Cố Ninh biết rằng cô có thể rút lui. Từ giây phút ấy, sinh tử của vạn vật trong vũ trụ này không còn liên quan gì đến cô nữa. Cô đã có thể toàn tâm toàn ý hướng về mục tiêu lớn nhất của mình: tìm kiếm dấu vết về “nơi đó”.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Cô mơ hồ cảm nhận rằng cánh cửa dẫn đến nơi ấy có liên quan mật thiết đến hố sâu – một khoảng không đen tối và hỗn loạn mà không ai dám đặt chân vào quá lâu. Dù cô có thể vô hiệu hóa hầu hết các lực lượng cản trở để vào được đó, thì những sinh vật quái dị bên trong luôn bám riết lấy cô, khiến cô không thể tập trung tìm kiếm điều mình thực sự cần.
Nếu như lối vào thực sự nằm trong hố sâu… thì dù nguy hiểm đến đâu, cô cũng phải đi.
Chỉ là, lần này bước vào, cô không biết liệu có thể gặp lại những người quen cũ hay không.
Lúc này, ở một nơi khác, Hắc Diệu và Thời Thâm hiếm khi ngồi lại nói chuyện một cách bình tĩnh.
Thời Thâm mở lời trước, giọng điệu có phần bất cần:
"Tôi nói thật, anh đang suy nghĩ nhiều quá đấy. A Ninh sẽ không sao đâu. Trước khi rời đi, cô ấy còn để lại dấu vết trên cây Thương Thời, tôi vẫn cảm nhận được khí tức của cô ấy rõ ràng."
Anh nhún vai, tiếp lời:
"Dù không thể xác định chính xác cô ấy đang ở đâu, nhưng ít nhất có thể chắc chắn một điều – cô ấy vẫn an toàn, đúng không?"
Hắc Diệu cau mày. Kể từ khi A Ninh biến mất, anh gần như không lúc nào buông lỏng tâm trí.
Anh lắc đầu, giọng có chút mất kiên nhẫn:
"Anh nói thừa rồi. Tôi cũng biết cô ấy không gặp nguy hiểm."
"Điều tôi lo là chuyện khác."
Thời Thâm hơi ngạc nhiên:
"Hử? Nếu không phải lo lắng chuyện đó, thì anh đang lo cái gì?"
Hắc Diệu im lặng một lúc rồi chậm rãi nói:
"Tôi lo rằng... anh không nhận ra A Ninh có vẻ như đã sắp xếp mọi thứ từ trước."
Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, như đang nhìn xuyên qua không gian trước mặt. Từng hành động, từng câu nói của Cố Ninh trước kia hiện lên trong đầu anh như những mảnh ghép, dần dần tạo thành một bức tranh mà anh chưa từng để tâm.
Thời Thâm thì không hiểu lắm, còn tưởng Hắc Diệu đang nói đến mấy chuyện mà Cố Ninh từng tính toán khi còn ở Trái Đất. Anh lơ đễnh đáp:
"Thực ra tôi thấy A Ninh làm vậy cũng không tệ. Ít nhất, anh cũng thấy đó – Cố Trạch nhờ cú đ.â.m của cô ấy mà tỉnh ngộ, không phải giờ đã bắt đầu đi đúng đường rồi sao?"
Hắc Diệu lắc đầu, lạnh lùng phản bác:
"Tôi không nói chuyện Cố Trạch. Việc cậu ta thay đổi chẳng liên quan gì đến tôi."
"Tôi đang nói đến việc A Ninh có thể đã vạch ra toàn bộ kế hoạch này từ trước cả khi vũ trụ được tạo ra. Bao gồm cả việc... hủy diệt chính bản thể của cô ấy."
Lời nói của Hắc Diệu khiến Thời Thâm ngây người một lúc, rồi phản ứng như thể nghe điều gì phi lý lắm:
"Không thể nào! Hắc Diệu, anh hồ đồ rồi!"
Anh vỗ trán, nhìn bạn mình như người vừa bị mất trí:
"Này nhé, nếu ngay từ đầu A Ninh đã lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này, thì mục đích của cô ấy là gì? Chẳng phải cô ấy vừa vất vả ổn định lại vũ trụ mới, cuối cùng lại chọn con đường tự kết liễu à?"
"Nói thật, tôi không tin cô ấy ngốc đến thế."
Anh dừng lại một lúc, rồi khẽ cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/556.html.]
"Anh cũng đâu lạ gì A Ninh. Bề ngoài thì công bằng, lý trí đấy, nhưng thực ra lại rất biết tính toán. Đến cả hai chúng ta còn bị cô ấy xoay như chong chóng."
Thời Thâm cho rằng Hắc Diệu đang làm quá mọi chuyện lên. Với anh, A Ninh chẳng qua là có kế hoạch riêng, ai mà không có bí mật chứ?
Chỉ là... anh không hề biết rằng “bí mật nhỏ” đó của Cố Ninh thực chất lại là một quả b.o.m hẹn giờ, âm thầm đếm ngược.
Hắc Diệu thấy Thời Thâm cãi lý như vậy cũng không tiếp tục tranh luận. Với cái đầu đơn giản của Thời Thâm, anh chẳng hy vọng gì gã này có thể hiểu được những điều ẩn sâu trong lòng mình.
Anh đứng dậy, lặng lẽ nói:
"Tôi sẽ quay lại hố đen một chuyến. Có một thứ tôi cần lấy."
"Nếu có được nó, dù A Ninh có ở bất cứ đâu, tôi cũng sẽ tìm ra."
Nói xong, anh không hề do dự mở cổng dịch chuyển, để lại Thời Thâm đang ngơ ngác phía sau.
Thời Thâm nhìn theo bóng lưng lạnh lùng ấy, chỉ khẽ lắc đầu, lẩm bẩm:
"Đúng là cứng đầu…"
Nghĩ vậy, anh cũng không muốn suy nghĩ nhiều nữa, quyết định đi tìm Tiểu Nguyệt Nghiên chơi.
Cùng lúc đó, ở một không gian khác, Cố Ninh đã mở được cánh cổng dẫn vào hố giun.
Cô đứng trước ranh giới mờ ảo đó, do dự trong chốc lát. Đúng lúc ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng:
"Tôi đoán không sai mà, quả nhiên cô ở đây."
Cô không cần quay đầu cũng biết đó là ai.
"Không ngờ anh đến nhanh vậy. Không ở lại với cô ấy chút sao?"
"Tôi và Quang Oanh thì còn gì để nói? Tôi đến đây chỉ để hỏi cô một chuyện."
"Rốt cuộc, tất cả những gì cô làm là vì mục đích gì? Có thật chỉ vì cái gọi là tự do không?"
Người đến chính là Căn Nguyên Hỗn Độn. Anh đã nghi ngờ từ lâu, và giờ mọi thứ rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cố Ninh khẽ cười, giọng đầy ẩn ý:
"Mục đích của tôi à? Anh là người rõ nhất còn gì. Tôi chỉ muốn tìm ra con đường thực sự thuộc về mình thôi."
Câu trả lời mập mờ của cô khiến không khí trở nên căng thẳng.
Hỗn Độn bước tới, đứng đối diện cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mình.
"Cô đã lợi dụng tôi. Tôi có quyền được biết sự thật."
Cố Ninh thở dài một tiếng, như thể không muốn tranh cãi:
"Nhóc con, tôi chưa từng lợi dụng anh. Là anh tự chủ động tiếp cận tôi mà, đúng không?"
Câu nói nhẹ nhàng ấy lại khiến Hỗn Độn nghẹn lời. Đúng là cô nói không sai – chính anh mới là người tìm đến cô với mục đích riêng. Nhưng nào ngờ, người phụ nữ này lại nhìn thấu mọi thứ, rồi quay ngược bàn cờ, lợi dụng lại anh.
Đúng là đáng ghét.
Cố Ninh chậm rãi nói tiếp, ánh mắt nhìn về khoảng không trước mặt:
"Không phải tôi không muốn nói cho anh. Mà là đến giờ phút này, tôi vẫn chưa chắc con đường tôi chọn… đến cuối cùng có phải là thứ tôi thực sự mong muốn hay không."
"Tôi có thể nhìn thấu tất cả mọi người. Chỉ riêng bản thân mình... là tôi không bao giờ hiểu được."
"Rốt cuộc tôi là ai? Đến từ đâu?"