Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta - 540

Cập nhật lúc: 2025-04-02 09:48:57
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tôi không cần một người có năng lực mạnh nhất. Tôi cần một tâm hồn không bị tạp niệm chi phối. So với Thiên Ly, tôi tin tưởng cô hơn."

Chỉ vì một câu nói này, Ôn Uyên đã tận tụy giúp chủ nhân quản lý mọi việc trong vũ trụ.

Thế nhưng cô phải thừa nhận, trong lòng mình vẫn có một chút không cam tâm.

Tại sao chủ nhân lại cưng chiều Cố Trạch vô điều kiện như vậy?

Thậm chí còn vì cậu ta mà từ bỏ cả bản thể?

Chính vì vậy, thuở ban đầu, cô đã âm thầm cài một con "mắt" vào người phụ nữ mang vận khí thiên hạ, hy vọng có thể nhìn thấu tất cả.

Nhưng cô không ngờ rằng...

Chủ nhân thực chất chưa hề tan biến.

Cô ấy đã tới Trái Đất, đã trở thành một con người bình thường, và thậm chí còn tình cờ gặp lại An Lê—người mà năm xưa cô từng coi như một quân cờ.

Chỉ đến khi mọi chuyện sau này xảy ra, Ôn Uyên mới thật sự hiểu được lý do đằng sau tất cả những quyết định của chủ nhân.

Cùng lúc đó, cô cũng nhận ra...

Chủ nhân không phải không thể làm khác đi.

Chỉ là cô ấy đã quá mệt mỏi.

Suốt hàng tỷ năm qua, tất cả gánh nặng của vũ trụ này, đều đè nặng lên đôi vai của cô ấy.

"Cô không cần phải giảng đạo lý với tôi. Cô không phải là cô ấy, cũng không phải là tôi, đừng tự cho mình là đúng."

Thiên Ly đanh giọng, đôi mắt ánh lên sự phẫn nộ hiếm có. Dường như Ôn Uyên đã vô tình chạm vào một vết thương sâu trong lòng ông ta.

"Xem ra ông đã quyết tâm rồi?"

Ôn Uyên nhìn thẳng vào Thiên Ly, giọng nói bình thản nhưng chắc nịch.

"Nếu đúng thì sao? Cô không cản được chúng tôi đâu."

Vừa dứt lời, Thiên Ly hóa thành một luồng sáng trắng, lao thẳng về phía ranh giới Trái Đất. Những người còn lại không chút do dự, lập tức theo sau.

"Hừ, ngu ngốc."

Ôn Uyên hừ lạnh, vung tay triệu hồi cây quyền trượng pháp lý. Một quầng sáng rực rỡ lan tỏa, ngay sau đó, cô ta biến mất khỏi vị trí cũ và xuất hiện trước ranh giới Trái Đất, toàn diện kích hoạt lá chắn bảo vệ.

Có cô ta ở đây, bất kỳ ai cũng đừng mong bước qua ranh giới này để quấy rối kế hoạch của Ngài.

"Ôn Uyên, cô thực sự muốn ngăn cản chúng tôi sao?"

Thiên Ly cùng bốn người kia dừng lại, đứng đối diện với Ôn Uyên. Trong tay họ, từng cây quyền trượng đại diện cho quyền lực tối cao đã được nắm chặt.

"Đây là nhiệm vụ của tôi. Tôi không thể để các người đặt chân vào Trái Đất."

Ôn Uyên xoay nhẹ quyền trượng trong tay, ánh sáng lóe lên, cây trượng nhanh chóng biến thành một khẩu s.ú.n.g nhỏ màu bạc xám.

"Nếu đã vậy, đừng trách chúng tôi ra tay độc ác."

"Vậy thì cứ thử xem."

Trong thế giới trò chơi hồi tưởng, sau khi giải quyết Tiếu Thiên cùng ba kẻ muốn dùng kỹ năng hồi tưởng để kéo anh ta c.h.ế.t chung, Thời Thâm quay trở lại căn phòng ban đầu của trò chơi.

Nhìn xuống bãi đất trống bên dưới, nơi hai bóng hình—một vàng, một bạc—đang không ngừng giao đấu, anh nhướng mày, rồi nhẹ nhàng nhảy lên khối pha lê, đứng cạnh Hắc Diệu.

"Tình hình thế nào rồi?"

Anh huých khuỷu tay vào Hắc Diệu, giọng điệu mang theo chút trêu chọc.

"Anh mù à? Không thấy sao?"

Hắc Diệu lạnh lùng đáp, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi Cố Ninh.

Anh ta biết rõ, A Ninh vẫn chưa tung hết sức. Cô ấy vẫn mềm lòng. Dù ngoài miệng không nói, nhưng khi đối mặt với Cố Trạch, cô thực sự không nỡ ra tay nặng.

"Chị à, sao chị cứ do dự như vậy?!"

Cố Trạch gằn giọng, mũi thương trong tay vung mạnh, đánh gãy linh kiếm của Cố Ninh. Cậu ta lùi lại hai bước, đôi mắt vàng kim ánh lên sự tức giận.

Cố Ninh nhìn thanh kiếm gãy trong tay, khẽ thở dài, rồi dứt khoát ném nó đi. Cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đầy tổn thương của Cố Trạch, bất giác bật cười.

"Không phải em nói chị hãy nhường em sao?"

"Đó là trong năm chiêu! Chúng ta đã giao đấu quá năm chiêu rồi, vậy mà chị vẫn cứ phòng thủ, không hề tấn công!"

Giọng Cố Trạch càng lúc càng kích động, đôi mắt cậu ta đỏ lên.

"Chị xem thường em đến thế sao?!"

"Hay trong mắt chị, dù em có làm gì, cũng đều là sai?!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/540.html.]

Cố Ninh chỉ im lặng, lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt Cố Trạch mà không nói thêm gì.

Chuyện gì đang xảy ra thế?]

[Không biết nữa, nhưng bầu không khí giữa anh Trạch và chị Ninh có gì đó không ổn.]

[Lúc hai người giao đấu, chị Ninh gần như không phản công, trong khi anh Trạch liên tục tấn công dồn dập.]

[Không lẽ họ đang bất hòa?]

[Cũng có thể lắm.]

[Không thể nào...]

Cố Ninh im lặng nhìn Cố Trạch hồi lâu, ánh mắt cô thoáng qua một tia phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn cất giọng, giọng nói bình thản nhưng lại như ẩn chứa điều gì đó khó nói thành lời.

"A Trạch, em thực sự muốn dốc toàn lực đấu với chị sao? Đây là điều em muốn ư? Em sẽ không hối hận chứ?"

Cố Trạch không trực tiếp trả lời, anh chỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt vô cùng kiên định.

"Chị à, chị biết rõ câu trả lời của em mà."

Anh đứng ở đây, đối diện với cô, điều đó đã đủ để nói lên lập trường của mình. Và người hiểu rõ điều đó nhất, không ai khác ngoài cô.

Cố Ninh khẽ nhắm mắt, như đang kìm nén điều gì đó, rồi cười chua chát. Khi mở mắt ra, ánh mắt cô đã trở nên sắc lạnh hơn.

"Vậy được, nếu đây là lựa chọn của em, chị cũng không cần nương tay nữa."

Hai tay cô đột nhiên mở ra, trên lòng bàn tay xuất hiện một chiếc chìa khóa và bút thiên vận.

Cố Ninh nhìn hai món bảo vật trong tay, trong lòng lặng lẽ dâng lên một quyết tâm.

Thôi thì, như Hắc Diệu và Thời Thâm đã nói, cô không nên mãi mềm lòng như vậy nữa.

"Hợp nhất."

Chỉ một lời thốt ra, hai tay cô đột ngột khép lại, ngay lập tức, viên pha lê hồi tưởng bị phong ấn phía sau cô liền tỏa sáng rực rỡ.

Một luồng sức mạnh khổng lồ lập tức ập vào cơ thể cô, ánh sáng xanh lan tỏa mạnh mẽ, bao trùm lấy toàn bộ thân hình.

Cố Trạch sững người, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Đây là...

[Chị Ninh định tung tuyệt chiêu sao?]

[Trời ơi, cảm giác này không đơn giản đâu.]

[Pha lê hồi tưởng tinh mắt thật đấy, chọn chị Ninh làm chủ nhân.]

[Khoan, không phải pha lê hồi tưởng chọn chị Ninh, mà là chị Ninh chọn pha lê hồi tưởng mới đúng.]

[Ôi trời, chị Ninh nghiêm túc rồi. Tôi xin dành ba giây mặc niệm cho anh Trạch.]

[Mọi người nhập tâm quá rồi, đây chỉ là một trò chơi thôi mà? Không phải thật đâu.]

[Nhưng... trực giác phụ nữ mách bảo tôi rằng, chuyện này không đơn giản như vậy...]

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Bên phía khác, Bạch Cảnh Xuyên và Tô Mộc, với chỉ mười phần trăm m.á.u còn lại, cuối cùng cũng đến được căn cứ của pha lê hồi tưởng.

Nhưng khi họ đến, cảnh tượng trước mắt khiến cả hai sững sờ.

Sư phụ của họ—Cố Ninh—đã hoàn toàn bị bao trùm bởi một khối ánh sáng xanh khổng lồ.

Thời Thâm khoanh tay đứng bên cạnh, ánh mắt có chút hứng thú khi nhìn hai người họ.

"Không ngờ hai đệ tử của A Ninh cũng có chút bản lĩnh, thực sự có thể loại được Nguyệt Ly."

Hắc Diệu liếc nhìn họ một cái, giọng điệu thản nhiên nhưng lại mang theo chút giễu cợt.

"Anh chắc là Nguyệt Ly không nhường?"

Chỉ một câu đơn giản, nhưng lại khiến chân tướng lộ rõ.

Thời Thâm nhíu mày, không đồng tình mà phản bác.

"Đừng coi thường con người, huống chi là người do A Ninh đích thân chọn. Đúng là Nguyệt Ly đã thức tỉnh sức mạnh, nhưng sức mạnh của cậu ta không hùng mạnh bá đạo như chị mình, nó thiên về thanh tẩy hơn."

Hắc Diệu cười khẽ, ánh mắt sắc bén:

"Vớ vẩn. Anh từ khi nào trở nên ngây thơ thế, Thời Thâm?"

"Sức mạnh nguyên thủy mà Nguyệt Ly sở hữu cũng là chảy ra từ dòng sông thời gian của anh. Đúng là sức mạnh của cậu ta có thiên hướng thanh tẩy, nhưng tuyệt đối không thua kém gì Nguyệt Yên."

"Chỉ là tính cách cậu ta quá mềm yếu mà thôi. Nếu cậu ta có một nửa sự tàn nhẫn của Nguyệt Yên, thì hai đệ tử của A Ninh chắc chắn không thể còn sống sót mà đứng ở đây."

Thời Thâm nghe xong, quay đầu đi, không muốn thừa nhận, nhưng cũng chẳng thể phủ nhận sự thật này.

Loading...