"Cố Trạch, thu lại mấy lời đó đi. Cậu không có tư cách dùng đạo đức để ràng buộc A Ninh."
Hắc Diệu bước lên chắn trước mặt Cố Ninh, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói đầy giận dữ.
"Đây là chuyện giữa tôi và chị tôi, liên quan gì đến một kẻ ngoài cuộc như anh?"
Cố Trạch liếc nhìn anh đầy khinh miệt. Cậu ta căm ghét người đàn ông này!
"Muốn c.h.ế.t à?"
Trong tay Hắc Diệu, một luồng năng lượng đen dần ngưng tụ, nhưng ngay khi sắp hình thành, một bàn tay đã nhẹ nhàng đặt lên tay anh, ngăn cản.
"A Diệu, anh là NPC, đừng làm loạn."
Cố Ninh bình tĩnh vỗ nhẹ lên tay anh, ánh mắt kiên định ra hiệu anh lùi lại.
Hắc Diệu muốn phản đối, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của cô, anh biết mình không nên cãi lời.
"Tôi có thể không can thiệp, nhưng đừng mong ép tôi rời đi."
Đó là sự nhượng bộ cuối cùng của anh.
Dứt lời, anh khẽ nhún chân, thân ảnh lướt lên cao, đứng trên đỉnh khối hồi tưởng.
Cố Ninh cũng không bận tâm, miễn là anh không ra tay là được.
"Cố Trạch, vì đã từng hứa với em, chị tất nhiên sẽ giữ lời. Chị cho em năm chiêu. Trong năm chiêu này, chị sẽ không phản kích, em cứ việc tấn công."
"Chị quả nhiên là người giữ lời."
Cố Trạch cúi đầu cười nhạt, đôi mắt vàng kim dần lóe lên ánh sáng kỳ dị, luồng sức mạnh bên trong cậu ta cũng dần khuếch tán.
Trên khối hồi tưởng, Hắc Diệu nheo mắt.
Cậu ta định giải phóng sức mạnh linh hồn sao?
Cố Ninh không hề tỏ ra bất ngờ. Cô hiểu rõ ý đồ của Cố Trạch, chỉ đáng tiếc là bản thể của cậu ta không có ở đây. Cậu ta sẽ không thể đấu lại cô, ngược lại còn tự khiến bản thân bại lộ.
Ở một nơi xa xôi trong vũ trụ, năm Đại Chủ Nhân Thiên Đạo đang nghỉ ngơi trên các hành tinh của mình đột nhiên cảm nhận được điều gì đó bất thường.
Trong chớp mắt, cả năm người xuất hiện tại Vô Vọng Tích.
"Ôn Uyên! Ra đây ngay!"
Một giọng quát lớn vang lên, chấn động cả không gian.
Viêm, người nóng nảy nhất trong số họ, trực tiếp hét lên giữa khoảng không.
Bất ngờ, một tia sáng bạc phóng thẳng tới, ghim vào vai phải của ông ta.
Ngay sau đó, một bóng người chậm rãi hiện ra từ hư không.
"Thất lễ rồi. Đây là Vô Vọng Tích, không ai được làm loạn."
Ôn Uyên ung dung bước tới, giọng điệu lạnh nhạt, đôi mắt ánh lên sự sắc bén.
Viêm nhíu mày, rút viên đạn ánh sáng khỏi vai, ánh mắt đầy tức giận.
"Ôn Uyên, đừng trách Viêm nóng nảy. Chúng ta đến đây là để hỏi cô một chuyện."
Thiên Ly lên tiếng, ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm vào Ôn Uyên, như muốn tìm ra một chút sơ hở nào đó trên gương mặt cô.
"Biết rồi."
Câu trả lời thản nhiên của Ôn Uyên càng khiến họ thêm bực bội.
"Nếu cô đã biết, tại sao không trừng phạt cậu ta?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/539.html.]
Viêm chất vấn, giọng nói mang theo áp lực nặng nề.
Ôn Uyên hờ hững liếc qua bọn họ, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Các ông quên rồi sao? Trái Đất thuộc quyền quản lý của ai?"
"Trái Đất là do chủ nhân đích thân tạo ra cho Cố Trạch. Điều này, chẳng phải ai cũng biết sao?"
"Trên Trái Đất vẫn còn lưu lại sức mạnh của chủ nhân. Cậu ta chỉ muốn cảm nhận lại thứ đã từng thuộc về mình."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Chỉ cần cậu ta không phá vỡ quy tắc của vũ trụ, chúng ta không có lý do gì để trói buộc cậu ta."
"Hơn nữa..."
Cô dừng một chút, nhìn thẳng vào bọn họ.
"Bản thể của cậu ta, vốn không thể thoát khỏi Vọng Hư."
Không gian rơi vào một khoảng lặng.
Lời nói của Ôn Uyên, không đủ để khiến Thiên Ly và những người còn lại tin tưởng.
Họ đã quen biết nhau hàng tỷ năm, và cũng hiểu rất rõ Cố Trạch. Nếu cậu ta không có một mục đích đủ quan trọng, thì tuyệt đối không thể nào dám mạo hiểm lớn đến vậy để đặt chân tới Trái Đất. Rõ ràng, có điều gì đó mờ ám đang bị che giấu!
Thiên Ly thu hẹp ánh mắt, giọng nói trầm xuống, mang theo ý cảnh cáo:
"Ôn Uyên, nếu cô không muốn nói thật với chúng tôi, thì đừng trách chúng tôi phá vỡ quy tắc."
Nhưng trái với sự uy h.i.ế.p của Thiên Ly, Ôn Uyên vẫn giữ vẻ mặt bình thản, dường như đã đoán trước được tình huống này từ lâu.
Cô nhẹ nhàng đáp:
"Tôi chỉ có một lời khuyên cho các ông. Nếu muốn vi phạm quy tắc để xuống Trái Đất, thì cũng đừng trách tôi không nương tay."
Viêm bật cười nhạo báng, không thèm che giấu ý đồ thật sự của mình nữa.
"Thử xem nào! Năm người chúng tôi chẳng lẽ lại không đấu nổi cô?"
Họ đã chờ giây phút này từ lâu! Nếu không phải Ôn Uyên liên tục che giấu và ngăn cản, thì Cố Trạch đã sớm bị bắt về chịu phạt!
Từ trước đến nay, Viêm luôn không ưa Cố Trạch và cả Ôn Uyên.
Tại sao bọn họ đều là những kẻ được chủ nhân tạo ra, thế nhưng chỉ có Cố Trạch được lựa chọn làm người kế thừa vũ trụ? Còn Ôn Uyên lại nghiễm nhiên trở thành người chấp pháp? Vậy bọn họ kém ở điểm nào?
Viêm và Thiên Ly chưa từng cam lòng.
Nhưng trước khi họ kịp phản kháng, chủ nhân đại nhân lại đột nhiên tan biến.
Ôn Uyên nhìn Thiên Ly, ánh mắt không rõ là lạnh lùng hay tiếc nuối. Giọng nói của cô bình thản nhưng lại mang theo một chút cảm khái.
"Thiên Ly, tôi thực sự cảm thấy tiếc cho chủ nhân đại nhân."
Cô dừng một chút, sau đó tiếp tục:
"Các ông ghen tị với Cố Trạch, chỉ vì cậu ta được chủ nhân cưng chiều, chỉ vì cậu ta dễ dàng ngồi lên vị trí chủ vũ trụ, đúng không?"
"Nhưng các ông chưa bao giờ thực sự hiểu được suy nghĩ của chủ nhân. Lúc đầu tôi cũng không hiểu, nhưng bây giờ tôi đã nhận ra."
"Thay vì khao khát những thứ vốn không thuộc về mình, tại sao không giữ lấy lòng kiên định ban đầu?"
Cô nhìn chằm chằm vào Thiên Ly, trong mắt lóe lên một tia phức tạp.
Trong số tất cả bọn họ, Thiên Ly là người có khả năng lĩnh ngộ cao nhất.
Vậy nhưng, khi vị trí Chấp Pháp giả được lựa chọn, chủ nhân lại không chút do dự mà chọn cô.
Cô mãi không quên được câu nói của chủ nhân lúc đó.