"Chị à, chị quả thực có nhã hứng quá nhỉ."
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, khiến Cố Ninh khẽ dừng lại.
Cô rút tay khỏi tay Hắc Diệu, xoay người nhìn về phía người vừa đến.
"Em đến sớm hơn chị dự đoán đấy."
Đối diện cô là Cố Trạch, thanh m.á.u trên đầu cậu ta chỉ bị hao hụt 20%.
"Chị để Nguyệt Yên đến tiêu hao m.á.u của em, vậy có thể hiểu là chị đã thừa nhận thực lực của em rồi không?"
Cố Trạch cười nhẹ, giọng điệu đầy ẩn ý. Nếu cậu không dùng "Hồi tưởng bảo hộ" vào khoảnh khắc cuối cùng, có lẽ lượng m.á.u hao hụt đã vượt quá 70-80%.
[Bình luận trực tiếp:]
[Các bạn không thấy thôi, chị Nguyệt Yên thực sự quá mạnh!]
[Tôi sốc luôn! Cứ tưởng chị ấy sẽ chơi chiến thuật kéo dài, ai ngờ lại chọn cách tự phát nổ để kéo theo A Trạch.]
[Chắc chắn chị ấy đã tính toán từ trước!]
[Bây giờ chị Ninh còn nguyên máu, còn A Trạch thì đã mất 20% m.á.u và cả kỹ năng duy nhất, đúng là tình thế bất lợi cho cậu ấy.]
[Chuyện tôi lo lắng nhất đã xảy ra rồi...]
Trong khi đó, bên phía Bạch Cảnh Xuyên, anh và Tô Mộc cùng lúc lao đến tấn công Nguyệt Ly.
Thế nhưng, ngay khi hai thanh kiếm chuẩn bị chạm vào người cậu, lưỡi kiếm bất ngờ đổi hướng, cắm thẳng vào bức tường đá trắng phía sau.
Nguyệt Ly giật mình, nhưng không bỏ lỡ cơ hội. Cậu vung roi, nhanh chóng quấn chặt eo của Bạch Cảnh Xuyên và Tô Mộc, không chút do dự ném họ ra xa.
Đứng trước bức tường, cậu khẽ cúi đầu, giọng nói mang theo một chút áy náy:
"Xin lỗi anh Cảnh Xuyên, chị Tô Mộc, ba chiêu đã qua, giờ đến lượt em ra tay."
Máu của Bạch Cảnh Xuyên và Tô Mộc mỗi người giảm 5%. Điều này chứng tỏ Nguyệt Ly đã nương tay, nếu không với cơ hội vừa rồi, cậu hoàn toàn có thể gây ra sát thương lớn hơn.
"Em trai Nguyệt Ly, có vẻ chúng ta đã đánh giá thấp em rồi."
Tô Mộc đứng dậy, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn. "Nhưng bọn chị không dễ bị đánh bại đâu."
Nguyệt Ly siết chặt tay, đôi mắt ánh lên sự kiên quyết. Cậu biết không thể mãi bị động, lần này, cậu sẽ chủ động tấn công.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Chiếc roi trắng trong tay đột nhiên tách ra, biến thành hai lưỡi d.a.o sắc bén.
Nhanh như chớp, cậu lao đến trước mặt Bạch Cảnh Xuyên, lưỡi d.a.o bên phải thẳng hướng đ.â.m tới.
Nhưng phản ứng của Bạch Cảnh Xuyên cũng không hề chậm. Anh lập tức giơ kiếm Tàn Băng lên đỡ, cả cơ thể hơi chấn động vì lực tấn công mạnh mẽ bất ngờ của Nguyệt Ly.
"Không thể xem thường cậu ta được!"
"Anh Cảnh Xuyên!"
Tô Mộc không chần chừ, ngay lập tức lao vào với thanh kiếm Hồng Liên, nhắm thẳng vào Nguyệt Ly.
Nhưng cậu vẫn bình tĩnh, một tay tiếp tục ép chặt lưỡi d.a.o lên kiếm của Bạch Cảnh Xuyên, tay còn lại xoay lưỡi d.a.o thứ hai chắn đứng thanh Hồng Liên đang bổ xuống.
Khi hai vũ khí chạm vào nhau, âm thanh chát chúa vang lên trong không khí.
Lúc này, ánh mắt hối lỗi của Nguyệt Ly chạm phải đôi mắt ngỡ ngàng của Tô Mộc.
"Chị Tô Mộc, em xin lỗi."
Bạch Cảnh Xuyên đột nhiên nhận ra điều gì đó, sắc mặt tái đi, vội hét lớn:
"Tô Mộc! Mau tránh ra!"
Nhưng đã quá muộn.
Nguyệt Ly nhanh như chớp, lưỡi d.a.o bên trái không chút do dự đ.â.m thẳng vào cơ thể Tô Mộc.
Cô không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một cơn đau nhói lan ra khắp người. Thanh m.á.u trên đầu cô tụt xuống nhanh chóng, nguy cơ bị loại ngay trước mắt.
"Không!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/538.html.]
Bạch Cảnh Xuyên mở to mắt, trái tim như bị bóp nghẹt. Trong khoảnh khắc hoảng loạn, một ký ức chợt lóe lên trong đầu anh.
"Kỹ năng hồi tưởng!"
Không chần chừ, anh lập tức kích hoạt kỹ năng duy nhất của mình.
"Hồi tưởng chữa lành!"
Ngay lập tức, vô số ánh sáng xanh bao trùm lấy Tô Mộc, hội tụ thành từng tia lấp lánh, xuyên qua cơ thể cô như những cơn gió xuân mát lành. Thanh m.á.u vốn gần cạn kiệt đột ngột dừng lại, sau đó bắt đầu phục hồi nhanh chóng.
Nguyệt Ly nhìn thấy tình huống này, biết rằng không thể loại bỏ Tô Mộc ngay lúc này. Cậu lập tức rút dao, lùi lại giữ khoảng cách an toàn.
[Wow, em trai Nguyệt Ly lợi hại thật đấy!]
[Tôi cứ nghĩ Bạch Bạch và chị Mộc chắc chắn thắng, ai ngờ lại có bước ngoặt này!]
[Có vẻ chúng ta đều bị vẻ ngoài ngoan hiền của cậu ấy đánh lừa rồi.]
[Đúng vậy! Lúc bình thường thì trông ngoan ngoãn lễ phép, nhưng khi ra tay thì chẳng hề nương tay chút nào!]
[Đừng quên Nguyệt Ly là em ruột của Nguyệt Yên. Chị gái mạnh mẽ như vậy, làm sao em trai có thể kém cỏi được?]
[Chính xác! Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!]
Ở một diễn biến khác, Thời Thâm vẫn đứng yên tại chỗ. Ba người Tiếu Thiên liên tục tấn công, nhưng anh ta chẳng hề hấn gì, thậm chí không mất dù chỉ một giọt máu.
Lúc này, Tiếu Thiên, Thẩm Minh Vũ và Bùi Thời mới hoàn toàn nhận ra khoảng cách thực lực giữa họ và Thời Thâm.
Thời Thâm nhàn nhạt liếc nhìn cả ba, giọng điệu đầy thờ ơ:
"Xem ra tôi đã đánh giá quá cao các người rồi. Tôi đã để các người tấn công hơn mười chiêu, nhưng vẫn chẳng làm giảm nổi một giọt m.á.u của tôi."
Anh ta bắt đầu mất kiên nhẫn. Trò chơi này chẳng còn thú vị nữa.
Tiếu Thiên và hai người còn lại liếc nhìn nhau, ánh mắt lóe lên một tia quyết tâm.
Thời Thâm quan sát biểu hiện của họ, nhíu mày đầy nghi ngờ.
"Bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định loại bỏ mình sao?"
Khi anh ta còn đang suy nghĩ, ba người đã nhanh chóng áp sát, vây chặt lấy anh.
Thời Thâm đứng yên tại chỗ, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như cũ. Anh muốn xem rốt cuộc bọn họ định giở trò gì.
[Họ định thi triển phép thuật à?]
[Không rõ nữa, nhưng tôi có linh cảm đây sẽ là bước ngoặt quan trọng.]
[Liệu họ có sử dụng kỹ năng hồi tưởng không nhỉ?]
[Trời ạ, kỹ năng hồi tưởng này giống như một lỗi hệ thống vậy!]
[Thật ra, nếu không có hồi tưởng thì bên chị Ninh áp đảo quá. Có lẽ trò chơi thiết lập như vậy để cân bằng hơn thôi.]
[Vậy thì thắng thua bây giờ thật sự rất khó đoán!]
Bên phía Cố Ninh.
Cô và Cố Trạch đứng đối diện nhau, ánh mắt giao nhau giữa không trung, như những ngọn lửa sắp bùng lên dữ dội.
Cố Trạch chậm rãi siết chặt cây thương vàng trong tay, giọng nói mang theo chút khẩn cầu:
"Chị à, chị còn nhớ lời hứa của chị với em không?"
Cố Ninh không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn cậu.
Cố Trạch cười khẽ, nhưng nụ cười ấy phảng phất chút cay đắng.
"Chị đã nói rằng... nếu một ngày nào đó chúng ta đứng ở hai chiến tuyến đối lập, chị sẽ để em..."
Cậu không nói hết câu, nhưng ánh mắt lại mang theo sự chờ đợi và mong mỏi.
Cố Ninh vẫn im lặng rất lâu.
Đáy mắt cô tĩnh lặng như mặt hồ, không gợn lên dù chỉ một tia cảm xúc.