Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta - 536

Cập nhật lúc: 2025-04-02 09:42:02
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8zrdeaFTR1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyệt Ly đứng chắn trước mặt Bạch Cảnh Xuyên và Tô Mộc, trên tay cậu xuất hiện một sợi roi dài màu trắng, ánh mắt thoáng hiện lên chút áy náy.

"Anh Cảnh Xuyên, chị Tô Mộc, thật xin lỗi. Em đã hứa với chị Ninh rằng sẽ tuyệt đối không nương tay."

Bạch Cảnh Xuyên nhận thấy sự do dự trong ánh mắt Nguyệt Ly. Anh không muốn làm khó cậu ấy, dù sao đây cũng chỉ là một trận chiến trong trò chơi. Hơn nữa, anh và Tô Mộc có lợi thế về số lượng, sức mạnh cũng không thua kém. Nhưng có một điều khiến anh băn khoăn—từ trước đến nay, anh chưa từng thấy Nguyệt Ly ra tay. Cậu ấy luôn giữ một dáng vẻ ôn hòa, không để lộ bất kỳ chút thực lực nào.

Tuy nhiên, nếu Nguyệt Ly là em trai của Nguyệt Yên, thì chắc chắn cậu ta không hề yếu. Nghĩ vậy, anh âm thầm cảnh giác.

"Không sao đâu. Đây là quy tắc trò chơi mà. Cứ thoải mái đi, bọn anh cũng muốn được mở mang kiến thức."

Nguyệt Ly hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng giơ cao sợi roi. Một bức tường đá trắng lập tức trồi lên giữa không trung, chặn đứng đường tiến của Bạch Cảnh Xuyên và Tô Mộc.

"Hãy tới đi, anh Cảnh Xuyên, chị Tô Mộc. Em sẽ nhường hai người ba chiêu trước."

Cậu khẽ mỉm cười, lịch sự giơ tay ra hiệu cho họ tấn công trước.

Bạch Cảnh Xuyên và Tô Mộc nhìn nhau, ánh mắt đồng tình. Nếu Nguyệt Ly đã nói vậy, họ cũng không cần khách sáo.

"Vậy thì bọn anh không ngại đâu."

Bạch Cảnh Xuyên triệu hồi Băng Kiếm, cùng với Tô Mộc lao thẳng về phía trước. Nhưng ngay khi kiếm của họ sắp chạm đến người Nguyệt Ly, một luồng ánh sáng trắng nhạt bừng lên bao quanh cậu.

"Anh Cảnh Xuyên, chị Tô Mộc, còn hai chiêu nữa."

Nguyệt Ly vẫn đứng yên, không hề né tránh hay phản công. Luồng ánh sáng thanh tẩy nhẹ nhàng đẩy lùi cả hai người họ ra xa.

Bạch Cảnh Xuyên cau mày. Cảm giác này... không chỉ là đẩy lùi đơn thuần. Thanh kiếm trong tay anh đang run rẩy, ngay cả thanh kiếm của Tô Mộc cũng không ngoại lệ.

"Nguyệt Ly, em mạnh thật đấy."

Tô Mộc siết chặt vũ khí, ánh mắt thêm phần nghiêm túc.

"Chị Tô Mộc quá khen."

Nguyệt Ly hơi ngại ngùng, gãi đầu cười. Nhưng đúng lúc đó, Tô Mộc đột ngột biến mất khỏi tầm mắt cậu. Chưa kịp phản ứng, một cú đá mạnh mẽ đã giáng thẳng vào lưng, đẩy cậu ngã về phía trước.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Thanh m.á.u vốn đầy của cậu ngay lập tức giảm 10%.

Khán giả theo dõi trận đấu lập tức dậy sóng:

[Ôi trời, Nguyệt Ly thật là thảm.]

[Cú đá đó chắc chắn không phải toàn lực, nhưng ít nhất cũng đến tám phần sức mạnh!]

[Nguyệt Ly ơi, lúc đánh nhau thì đừng có phân tâm nhé!]

Nguyệt Ly lặng lẽ đứng dậy, ánh mắt nhìn Tô Mộc có chút đặc biệt. Sau đó, cậu giơ một ngón tay lên, ra hiệu cho cả hai.

"Còn một chiêu nữa. Hãy tới đi."

Bạch Cảnh Xuyên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cậu, lòng tràn đầy cảnh giác. Nguyệt Ly không phải kiểu người nói suông. Nếu cậu ấy nói ba chiêu, thì chính xác là ba chiêu. Đây là cơ hội cuối cùng để họ giảm m.á.u của cậu xuống dưới 70%.

Với lớp bảo vệ quanh người Nguyệt Ly, tấn công trực diện là vô ích. Cách duy nhất chính là liên tục dồn ép, khiến cậu ấy không kịp phản ứng.

Anh và Tô Mộc đều hiểu điều đó, vì thế cú đá vừa rồi của Tô Mộc là một nước đi quan trọng. Nếu đã bước vào chiến đấu, không thể nương tay. Dù biết đây chỉ là một trò chơi, không ảnh hưởng đến thực tế, nhưng trong lòng Tô Mộc vẫn có chút áy náy.

Nhưng rồi cô nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó.

Trong khi đó, Nguyệt Ly chậm rãi siết chặt sợi roi trong tay. Ban đầu, cậu còn lo rằng Bạch Cảnh Xuyên và Tô Mộc sẽ không nỡ ra tay với mình. Cậu cũng không muốn quá mạnh tay với họ.

Nhưng cú đá vừa rồi khiến cậu hoàn toàn thư giãn.

Đã như vậy, thì không cần do dự nữa.

Hãy chiến đấu một trận thực sự.

(Chuyển cảnh sang phía Thời Thâm)

Thời Thâm xoay trường thương trong tay, từng đường thương như gió cuộn khiến ba người Tiếu Thiên quay mòng mòng. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cả ba đã mất đi 10% m.á.u mà không hề hay biết.

"Các cậu tưởng có thể loại bỏ tôi sao? Còn non lắm."

Anh ta nhàn nhã gác trường thương lên vai, ánh mắt khinh bỉ quét qua ba người trước mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/536.html.]

Tiếu Thiên không thể ngờ Thời Thâm lại khó nhằn đến vậy. Ba người họ đã dốc toàn lực, vậy mà ngay cả một góc áo của anh ta cũng không chạm tới được.

Gã này rốt cuộc là thứ quái gì đây?

Bùi Thời và Thẩm Minh Vũ cũng không khỏi nghi hoặc. Những chiêu thức của Thời Thâm trông có vẻ tùy hứng, chẳng theo một quy luật nào, nhưng mỗi đòn lại chính xác đánh trúng bọn họ, đồng thời rút đi một lượng m.á.u nhất định.

Thời Thâm xoay nhẹ cán thương, đột nhiên nở một nụ cười đầy hứng thú.

"Thế này nhé, tôi cho các cậu một cơ hội. Nếu trong vòng mười chiêu, các cậu có thể làm tôi mất dù chỉ một giọt máu, tôi sẽ tự động bị loại. Còn nếu không..."

Anh ta dừng lại một chút, đáy mắt ánh lên tia trêu chọc.

"... tôi sẽ tiễn các cậu một cái c.h.ế.t thật oai phong."

Lời tuyên bố đầy khiêu khích khiến cả ba người Tiếu Thiên khựng lại. Đây là một cái bẫy sao? Hay chỉ đơn giản là sự tự tin quá mức của Thời Thâm?

"Anh chắc chứ?" Tiếu Thiên nghi hoặc lên tiếng.

"Sao? Không dám à?" Thời Thâm cười khẩy, "Nếu các cậu sợ, tôi cũng chẳng rảnh rỗi chơi cùng đâu, trực tiếp tiễn các cậu khỏi đây luôn cũng được."

Thấy ba người vẫn do dự, vẻ mặt anh ta lập tức sa sầm, có chút mất hứng.

"Thật chẳng thú vị gì cả."

[Thời Thâm đang định làm gì vậy?]

[Không rõ, nhưng có vẻ anh ta chỉ muốn thêm phần kịch tính cho trò chơi?]

[Có khi nào anh ta quá tự tin không? Mười chiêu mà chỉ mất một giọt máu.]

[Nhưng các cậu có thấy không? Anh ta một mình đấu ba người mà vẫn thản nhiên làm họ mất mỗi người mười giọt máu!]

[Chuẩn đấy! Tôi cá là Thời Thâm còn chưa dùng hết sức mạnh.]

[Thật ra, nếu nghĩ kỹ thì không cần phải đoán nữa. Dám khiêu khích như vậy, chứng tỏ thực lực của anh ta ít nhất cũng ngang ngửa chị Ninh.]

[Chờ xem đã!]

Tiếu Thiên trầm mặc suy nghĩ. Nếu là trước khi giao đấu, anh có lẽ sẽ không tin lời Thời Thâm. Nhưng bây giờ, khi đã chạm trán trực tiếp, anh có thể khẳng định đối phương vẫn chưa dùng hết thực lực.

Không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đánh cược một phen.

"Anh nói thật chứ?"

Thời Thâm nhướng mày, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt.

"Cậu không tin tôi, nhưng chắc phải tin A Ninh chứ?"

Vừa nghe thấy tên Cố Ninh, Tiếu Thiên thoáng sững người.

"Sao nào? Đồng ý hay không?"

Chỉ ngập ngừng một giây, Tiếu Thiên đã hạ quyết tâm.

"Được! Tôi chấp nhận."

Thời Thâm bật cười đầy ý vị. "Tôi đoán không sai, cậu thích A Ninh."

Câu nói này khiến Tiếu Thiên đột nhiên im lặng. Ánh mắt của Bùi Thời và Thẩm Minh Vũ cũng lập tức chuyển sang anh, đầy vẻ tò mò.

"Ồ? Không phủ nhận à?" Thời Thâm nhún vai, giọng điệu đầy mỉa mai. "Nhưng đáng tiếc thay, A Ninh không phải người bình thường, và cậu cũng tự hiểu bản thân mình không xứng với cô ấy."

Anh ta ngừng một chút, sau đó tiếp tục bằng giọng điệu như đang tuyên bố một sự thật hiển nhiên.

"Dựa trên điều đó, tôi có thể cho cậu một lời khuyên..."

"A Ninh thích một người mà cậu vĩnh viễn không bao giờ với tới được."

[Cái gì? Thời Thâm đang ám chỉ ai vậy?]

[Đừng nói là người ngoài hành tinh nhé?]

[Thôi nào, đừng có suy diễn linh tinh!]

[Mau chuyển cảnh xem chị Ninh đang làm gì đi!]

Loading...