Thời Thâm đứng sững, cau mày rồi nghiến răng lẩm bẩm: "A Ninh, cô quản hay không đây!"
Không cần nhìn cũng biết ai là người đứng sau trò đùa này. Cố Ninh thở dài, quay đầu liếc về phía Hắc Diệu đang ngồi trên ngai vàng.
Ánh mắt cô rõ ràng mang ý cảnh cáo, nhưng Hắc Diệu như đã đoán trước phản ứng của cô. Hắn thản nhiên nhắm mắt, làm như chẳng thấy gì.
Cố Ninh hoàn toàn cạn lời. Không còn cách nào khác, cô thu tay khỏi vai Thời Thâm, nhẹ nhàng vung một đường, lập tức cây bút Thiên Vận xuất hiện trong tay.
"Thời Thâm, anh biết chơi piano không?"
Thời Thâm bị đẩy ra khỏi trạng thái ngỡ ngàng, chớp mắt vài cái rồi khó hiểu hỏi lại: "Biết, sao vậy?"
Cố Ninh không đáp, chỉ khẽ nhếch môi: "Vậy làm phiền anh chơi nhạc đi."
Nói rồi, cô vung bút một lần nữa. Một cây đàn piano trắng tinh hiện ra ngay trước mắt mọi người.
Thời Thâm lập tức xụ mặt: "Tôi chơi đàn rồi, ai sẽ làm bạn nhảy cho cô?"
Câu hỏi của anh khiến bầu không khí trong phòng thoáng chốc trầm xuống. Không ít ánh mắt dồn về phía Cố Ninh, mong chờ câu trả lời.
Hắc Diệu mở mắt ra, ánh nhìn sâu thẳm khóa chặt lên bóng dáng duyên dáng giữa đại sảnh.
Nhưng trái với mong đợi của mọi người, Cố Ninh chỉ cười nhạt: "Bạn nhảy à? Haha, tôi đổi ý rồi, tôi không cần bạn nhảy."
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng như thể xé toạc mọi hy vọng.
Thời Thâm thở phào nhẹ nhõm. Ban nãy anh còn tưởng Cố Ninh sẽ chọn Hắc Diệu, giờ thì có thể chắc chắn mình vẫn hơn một bậc.
Còn Hắc Diệu, dù ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhưng sâu trong ánh mắt lại ánh lên một tia thất vọng.
Bên ngoài, đám khán giả trong phòng livestream đã sôi sục:
"Không hổ danh là chị Ninh của chúng ta, phản ứng nhanh quá!"
"Haizzz, tôi còn mong chị ấy chọn NPC trên ngai vàng nữa cơ..."
"Có chút tiếc nuối, nhưng nhảy solo cũng đẹp mà!"
"Tôi chỉ thích đẩy thuyền CP! Chị Ninh với ai cũng được, miễn là có couple!"
"Chị Ninh và chị Nguyệt Yên là chân ái, các người tránh ra!"
"Khoan, chị Ninh có phải kiểu chị đại không nhỉ?"
"Chị ấy không phải chị đại, mà là sự tồn tại ở đẳng cấp cao hơn!"
"Đồng ý!"
"Đủ rồi! Tôi nghĩ CP của chị Ninh và NPC trên ngai vàng mới thực sự có tiềm năng!"
"...Nghe cũng hợp lý đấy chứ."
Cố Ninh không để ý đến những cuộc bàn luận trong phòng livestream. Cô chậm rãi xoay người, ánh mắt sắc lạnh hướng về Hắc Diệu.
"Phiền NPC tắt nhạc nền đi."
Hắc Diệu nhướn mày, chậm rãi nhìn cô một lúc lâu. Cuối cùng, hắn nhếch môi cười khẽ, nhưng vẫn làm theo yêu cầu.
Ngay khi tiếng nhạc đáng sợ tắt hẳn, một điều kỳ lạ lại xảy ra—trang phục trên người Cố Ninh bất ngờ thay đổi.
Bộ lễ phục lộng lẫy như bầu trời đầy sao trên người Cố Ninh dần biến đổi, hóa thành một chiếc váy trắng đơn giản nhưng tinh tế, dài đến đầu gối.
Thời Thâm bước đến trước cây đàn piano đặt giữa cung điện. Anh thử lướt vài phím để kiểm tra âm thanh, sau khi chắc chắn mọi thứ hoàn hảo, anh ngước mắt nhìn Cố Ninh, khẽ ra hiệu OK.
Cố Ninh xác nhận anh đã sẵn sàng, ánh mắt cô khẽ động, rồi nhẹ nhàng ra hiệu cho anh bắt đầu.
Tiếng đàn piano du dương vang lên, từng nốt nhạc len lỏi vào không gian rộng lớn của đại điện, dịu dàng như làn nước mơn trớn mặt hồ, lại ẩn chứa sự mê hoặc cuốn hút lòng người.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Cố Ninh khẽ nhắm mắt, hơi thở chậm lại theo nhịp điệu, rồi cô bắt đầu chuyển động.
Từng bước chân nhẹ nhàng xoay tròn giữa cung điện, mái tóc dài của cô xõa xuống, uyển chuyển theo mỗi động tác, không chút rối loạn, giống như một dải lụa trắng mềm mại giữa trời đêm.
Bình luận trong buổi livestream gần như nổ tung:
[Chị Ninh đã từng luyện nhảy trước đây sao? Cảm giác cứ như một nàng tiên vậy!]
[Xong rồi, xong thật rồi! Tôi hoàn toàn không thể thoát ra được nữa! Ngay cả nhảy múa chị Ninh cũng hoàn hảo thế này sao?]
[Mọi người, chụp màn hình đi!]
[Đùa à? Tôi còn đang quay video đây! Trên mạng đã nổ tung rồi!]
[Bạn nói sai rồi, không phải chỉ trên mạng, mà là toàn cầu!]
[Đúng đúng!]
[Cứu tôi với! Mọi người nhìn ánh mắt của NPC đi! Đó là ánh mắt mà một NPC nên có sao?]
[Không đúng, rất không đúng...]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/533.html.]
...
Trong cung điện, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về Cố Ninh.
Cố Trạch ngây người nhìn bóng dáng mềm mại đang nhảy múa giữa đại điện, trong lòng như có thứ gì đó quặn lại.
Chị gái anh chưa bao giờ nhảy múa trước mặt ai, hóa ra chị lại có thể khiêu vũ đẹp đến vậy, hút hồn đến vậy.
Anh siết chặt bàn tay mình.
"Chị gái ơi, tại sao chị thà chấp nhận việc này, chứ không chịu thỏa hiệp hay lùi bước một chút?"
Ở một góc khác, Tiếu Thiên lặng lẽ quan sát Cố Ninh, trong ánh mắt có chút phức tạp.
Khi lần đầu gặp cô, anh từng nghĩ mình có tư cách đứng cạnh cô.
Nhưng càng về sau, anh càng nhận ra, có lẽ thân phận của cô không đơn giản như anh tưởng. Sự khác biệt giữa họ quá lớn, lớn đến mức anh không còn đủ dũng khí để theo đuổi cô nữa.
Bây giờ, có lẽ thứ duy nhất anh có thể làm là lặng lẽ quan sát cô từ xa, giống như một kẻ đứng ngoài, không thể chạm tới nhưng cũng chẳng thể rời mắt.
Ở một góc khác, Thẩm Minh Vũ lặng lẽ ngắm nhìn người con gái đang xoay tròn giữa ánh đèn, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc hiếm thấy.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng lại có một bóng dáng linh động đến vậy. Cô như một chú bướm lượn lờ giữa gió, vừa thanh thoát, vừa khó nắm bắt.
Còn Bùi Thời, người luôn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, lúc này cũng chăm chú nhìn người đang nhảy múa.
Anh từng nghĩ Cố Ninh là một người quả quyết, mạnh mẽ, thậm chí có phần tàn nhẫn.
Nhưng lúc này, điệu nhảy này lại gom hết sự dịu dàng của cô, khiến anh lần đầu tiên thấy được một mặt khác mà cô chưa từng thể hiện.
Ở phía xa, Nguyệt Yên lặng lẽ nhìn chủ nhân của mình, trong đôi mắt ánh lên chút đau xót.
Cô dường như có thể cảm nhận được điều gì đó.
"Chủ nhân ơi, phải chăng sự dịu dàng cuối cùng của cô đã đặt hết vào điệu nhảy này?"
"Sau này cô sẽ không còn thể hiện mặt này nữa, đúng không?"
"Nhưng cô có thật sự muốn như vậy không?"
...
Bản nhạc dần đi đến hồi kết.
Cố Ninh chậm rãi dừng lại, hơi thở nhẹ nhàng điều hòa lại nhịp tim.
Cô từ từ mở mắt, trong đôi mắt bạc lóe lên một tia bối rối và trống rỗng.
Cố Ninh, rốt cuộc cô đang làm gì thế này?
Cô của ngày xưa, người tự do tự tại đã đi đâu rồi?
Cô của ngày xưa, người không có lo lắng hay phiền muộn đã đi đâu rồi?
Cô của ngày xưa, người không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì... đã đi đâu rồi?
Những gì cô đang làm bây giờ... thật sự chỉ là để tìm lại chính mình sao?
Hay là... trong lòng cô đã có những thứ quan tâm, và lý do cô cố chấp như vậy chỉ là để không phải hối tiếc?
Cô khẽ nhắm mắt một lần nữa.
Trong chớp mắt, chiếc váy trắng trên người cô dần biến trở lại thành bộ áo choàng bạc dài kiêu sa.
Cố Ninh chậm rãi quay về chỗ ngồi, ánh mắt trở lại vẻ lạnh nhạt và xa cách. Cô tựa đầu lên tay, giọng nói vang lên bình thản:
"Trò vui đến đây thôi, giờ thì trò chơi cũng nên bắt đầu rồi."
Thời Thâm cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô.
Ở phía dưới, Bạch Cảnh Xuyên và Tô Mộc vẫn còn chìm đắm trong điệu nhảy vừa rồi.
Đến khi nghe thấy câu "trò chơi bắt đầu", cả hai mới giật mình, nhưng dường như vẫn chưa kịp hoàn toàn hoàn hồn.
Bình luận lại một lần nữa nổ tung:
[Hahaha, phản ứng của Bạch Bạch và chị Tô buồn cười quá!]
[Nói thật, đến giờ vẫn chưa ai giải thích quy tắc trò chơi cho chúng ta biết nhỉ?]
[Tôi cũng tò mò! Nhưng nhìn cách ăn mặc của chị Ninh và Bạch Bạch, tôi đoán trò chơi này chắc là kiểu phân chia phe phái gì đó.]
[Gì cơ? Vậy có nghĩa là Bạch Bạch và chị Tô sẽ là đối thủ của chị Ninh sao? Sao rắc rối thế!]
[Không chỉ có hai người họ đâu, còn có cả Cố Trạch nữa! Em trai ruột của chị Ninh, vậy mà lại ở đội khác! Cảm giác trò chơi này sẽ rất đáng xem đây!]
[Đáng xem cái gì chứ! Tôi có linh cảm không lành, đừng nói là sẽ có chuyện đau lòng xảy ra nhé?]
[Không đâu đúng không? Trò chơi này chắc chỉ là ảo thôi, không ảnh hưởng đến thực tế đâu đúng không?]