Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta - 516

Cập nhật lúc: 2025-03-31 09:17:23
Lượt xem: 7

Hắc Diệu vừa mới ngồi xuống, Thời Thâm lập tức lẩm bẩm không ngừng, giọng điệu đầy bất mãn:

“Hắc Diệu, không phải tôi nói anh, nhưng A Ninh đã bận lắm rồi, anh còn cố tình làm phiền cô ấy đúng không?”

Hắc Diệu vốn dĩ trong lòng đã không thoải mái, nghe thấy Thời Thâm cứ lải nhải bên tai, tâm trạng càng khó chịu hơn. Hắn lạnh giọng cảnh cáo:

“Anh nói thêm một câu vô nghĩa nữa, tôi sẽ ném anh ra ngoài.”

Thời Thâm giật mình, lập tức quay sang Cố Ninh méc:

“A Ninh, cô nhìn anh ta đi!”

Cố Ninh chỉ biết thở dài, cô hiểu rõ tính cách Thời Thâm, người này tuyệt đối không thể yên lặng được quá một phút.

“Anh có thể yên tĩnh một chút không? Nếu còn ồn ào, đừng nói Hắc Diệu, tôi sẽ là người đầu tiên ném anh ra ngoài.”

Thời Thâm lập tức xụ mặt, giọng đầy oan ức:

“Hu hu, A Ninh, cô thiên vị!”

“Tôi không có.”

“Không! Cô có mà!”

Bên ngoài kết giới, Bạch Cảnh Xuyên và Tô Mộc đang chống chọi với một trong hai lôi kiếp băng hỏa. Những tia sét xanh đỏ liên tục đánh xuống, bao phủ toàn thân họ. Thế nhưng, dường như cả hai không hề cảm thấy đau đớn, trên trán dần hiện ra một dấu ấn màu vàng, nhấp nháy liên tục.

Bọn họ không sao, nhưng những kẻ đứng xung quanh biệt thự thì không được may mắn như vậy.

Lôi kiếp băng hỏa giao thoa tựa như đã phát hiện ra những người này, lập tức đánh xuống không chút nương tay.

Nam Tường dù sao cũng đã đạt đến cấp chín, tốc độ và phản xạ cực kỳ nhanh nhạy, nên hắn ta may mắn né tránh được. Nhưng những thuộc hạ đi theo thì không có phúc phận đó.

Từng tia sét đánh trúng họ, khiến cơ thể lập tức bị một lớp băng dày bao phủ. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ mất đi ý thức.

Nam Tường nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt trắng bệch. Giờ phút này, hắn mới nhận ra đây không phải là phần thưởng của thiên đạo! Đây là trừng phạt!

Không ngờ người phụ nữ kia đã cảnh báo bọn họ rời đi sớm, hóa ra cô ta đã biết trước điều này!

“Chết tiệt!”

Nam Tường cắn chặt môi, một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Hắn không thể tiếp tục ở lại đây. Nếu không rời đi ngay lập tức, công lực hàng trăm năm của hắn có thể sẽ bị hủy hoại hoàn toàn!

Nghĩ là làm, Nam Tường vội vàng thi triển pháp thuật, định lập tức rời khỏi nơi này.

Nhưng đúng lúc đó, một tia sét bạc từ trên trời giáng thẳng xuống, đánh trúng đỉnh đầu hắn.

“Shh...”

Trong khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, Nam Tường mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng phụ nữ đứng lơ lửng giữa không trung. Cả người nàng bị vô số cấm chế quấn chặt, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ cười cợt đầy thách thức.

Tại hậu viện, Cố Ninh đột nhiên hít sâu một hơi, hơi thở có phần hỗn loạn. Đồng tử bên phải của cô bỗng dưng nhuốm một sắc xám kỳ lạ.

“Cuối cùng cũng được thoát ra rồi.”

Giọng nói của cô lạnh lẽo, xa lạ, khiến tất cả những người có mặt không khỏi rùng mình.

Hắc Diệu là người đầu tiên nhận ra điều bất thường. Hắn lập tức vươn tay kéo vai Cố Ninh lại, buộc cô phải đối diện với mình. Nhưng khi chạm vào ánh mắt cô, hắn bất giác khựng lại.

Một mắt bạc, một mắt xám...

"Haha, tôi làm sao à? Hắc Diệu, anh trông cũng khá đấy."

‘Cố Ninh’ nhẹ nhàng đưa tay phải, khẽ vuốt ve hai cái trên mặt Hắc Diệu.

"A Ninh, cô..."

Hắc Diệu giật mình, đôi tai lập tức đỏ bừng.

"Anh muốn chết."

Khoảnh khắc đó, mắt trái của Cố Ninh bùng lên một luồng áp lực mạnh mẽ, quét tan sắc xám trong mắt phải.

"Chủ nhân, cô không sao chứ?"

Nguyệt Yên đứng bên cạnh, ánh mắt lo lắng. Cô mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra.

"Không sao... Xin lỗi, Hắc Diệu, vừa rồi thất lễ với anh."

Cố Ninh khẽ thở dài, một tay che mắt phải. Cô không ngờ kẻ đó lại nhân cơ hội này mà thoát khỏi phong ấn, tìm đến cô.

"Tôi không sao... Nhưng A Ninh, vừa rồi cô..."

"Chuyện này tôi sẽ giải thích sau. Giờ tôi về phòng trước."

Cô vội vàng đứng dậy, bước nhanh về phía biệt thự, không quay đầu lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/516.html.]

Vừa vào phòng, Cố Ninh khóa chặt cửa, lập tức dựng lên một kết giới bảo vệ. Ngay khi kết giới hoàn tất, cơ thể cô vô lực ngã xuống đất, đồng thời, mắt phải lại một lần nữa nhuốm màu xám u ám.

"Tôi có thể ra ngoài là nhờ vào cô đấy."

Một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu.

"Haha, suýt nữa tôi quên mất sự tồn tại của cô."

Cố Ninh bật cười lạnh, giọng điệu hờ hững như thể không hề quan tâm.

"Cố Ninh! Đừng quên tôi cũng là một phần của cô! Cô đã phong ấn tôi vào nơi tối tăm không ánh sáng, tước đoạt tự do của tôi. Cô có tư cách gì?"

"Không có lý do gì cả. Cô không nên xuất hiện trước mặt tôi."

"Haha... Tôi không nên xuất hiện trước mặt cô sao? Đừng quên, tôi chính là cô, cô chính là tôi. Mọi suy nghĩ thẳm sâu trong lòng cô, tôi đều biết rõ!"

"Vậy cô không thấy mình quá ích kỷ à?"

Cố Ninh cười nhạt: "Ích kỷ là cô, không phải tôi. Điều này, chẳng lẽ cô không rõ nhất sao?"

"Hắc Diệu, Thời Thâm... kể cả Cố Trạch, bọn họ nghĩ cô bị lợi dụng. Nhưng tôi biết sự thật không phải vậy."

Ngừng một lát, giọng nói đó tiếp tục thì thầm bên tai:

"Người luôn lợi dụng kẻ khác chính là cô, bản thể thân yêu của tôi."

"CÂM MIỆNG!"

Cố Ninh siết chặt mắt phải, nghiến răng kiềm chế cơn đau nhức lan tràn trong đầu. Nếu không phải e ngại những kẻ ở thượng giới, cô đã sớm hủy bỏ phong ấn và vĩnh viễn chôn vùi dục niệm này rồi.

"Đừng giả bộ nữa. Cả thế gian này đều nghĩ cô công chính vô tư. Nhưng nếu thật sự là như vậy, tôi đã không tồn tại."

"Đủ rồi!"

Cố Ninh siết chặt nắm tay, giọng nói lạnh lùng đầy kiên định:

"Chỉ vì một ý niệm sai lầm mà cô được sinh ra. Tôi không phủ nhận quá khứ của mình, nhưng sai lầm đó... tôi sẽ không phạm phải lần thứ hai!"

"Cô định làm gì?"

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

"Cô nghĩ tôi định làm gì?"

Dục niệm bật cười, nhưng nụ cười nhanh chóng cứng lại khi Cố Ninh lẩm nhẩm chú ngữ.

"Bằng hồn của ta, phong ấn! Trầm luân!"

Lời chú vừa dứt, một luồng áp lực mạnh mẽ chưa từng có bùng phát. Cơ thể Cố Ninh bị vô số sợi tơ bạc quấn chặt, linh hồn cô dần cưỡng chế áp chế dục niệm bên trong.

"Cô điên rồi!" Dục niệm gào lên. "Dùng linh hồn để cưỡng chế phong ấn tôi? Cô có biết hậu quả của việc này không?"

"Tôi biết."

Cố Ninh nhắm mắt, mặc kệ những cơn đau như xé nát linh hồn.

"Nhưng tôi không còn đường quay lại..."

Cơ thể cô vỡ vụn, nhưng linh hồn bản thể vẫn mạnh mẽ áp chế dục niệm. Ít nhất... trước khi kế hoạch hoàn thành, cô ta sẽ không thể thức tỉnh.

Sau khi phong ấn hoàn tất, Cố Ninh nhìn xuống cơ thể đã hư hại nghiêm trọng của mình. Cô biết rõ, nguồn sống tạo ra cơ thể này đã bị tiêu hao hoàn toàn.

"Nhưng..."

Cô cười nhạt.

"Tôi đã mượn sức mạnh của bản thể để giữ nó lại... Chỉ là, không thể duy trì được lâu nữa."

Đứng dậy, Cố Ninh vận dụng pháp thuật che giấu những vết rạn trên cơ thể, chỉnh lại hơi thở rồi mở cửa bước ra ngoài.

Ở bên kia, kể từ khi Cố Ninh rời đi, Hắc Diệu và Thời Thâm không thể ngồi yên.

"Này, Hắc Diệu, anh có biết vừa rồi A Ninh bị làm sao không?"

Hắc Diệu cau mày: "Không rõ... Nhưng tôi cảm giác như trong cơ thể cô ấy có một tồn tại khác."

"Không ngờ... Chủ nhân vẫn chưa thể khống chế cô ta."

Nguyệt Yên đứng một bên, thì thầm một câu rất nhỏ.

"Tiểu Nguyệt Yên, vừa rồi cô nói gì đấy?"

Thính lực của Thời Thâm rất nhạy, ngay lập tức ánh mắt dò xét hướng về cô. Hắc Diệu cũng nhìn sang, ánh mắt sắc bén.

Tại sao cô ấy lại biết?

A Ninh... rốt cuộc đã giấu họ chuyện gì?

"Không có gì."

Nguyệt Yên lắc đầu, nở một nụ cười nhạt:

"Nếu muốn biết, các anh cứ tự đi hỏi chủ nhân đi."

Loading...