Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta - 503
Cập nhật lúc: 2025-03-30 14:52:53
Lượt xem: 7
Khi Cố Ninh trở về biệt thự ở Kim Thành Viên, vừa mở cửa ra, cô đã lập tức cảm nhận được vài ánh mắt chăm chú nhìn mình từ phòng khách.
Cô khẽ nhíu mày, hơi có chút đau đầu. Mấy người tò mò hóng chuyện thì thôi, nhưng ngay cả Nguyệt Yên và Nguyệt Ly cũng có mặt ở đây sao?
Cô bước vào phòng khách, đảo mắt nhìn một lượt những người đang ngồi trên sofa: Bạch Cảnh Xuyên, Tô Mộc, Nguyệt Yên, Nguyệt Ly, và cả Phục Thiên – người từ nãy đến giờ vẫn im lặng không nói lời nào.
"Chờ tôi à?"
Tô Mộc lập tức bật dậy, nở nụ cười tươi rói, bước đến gần cô, đôi mắt tràn đầy tò mò:
"Sư phụ, hehe, có phải Hắc Diệu đã đưa người về không?"
Cố Ninh khẽ nhướng mày, ngay lập tức đẩy khuôn mặt đang đầy vẻ hóng chuyện của Tô Mộc ra xa, lạnh nhạt nói:
"Trẻ con đừng có tò mò. Kiếm pháp của cô đã luyện xong chưa?"
"Khụ khụ..." Tô Mộc chớp chớp mắt, vội vàng lảng tránh, nhưng rồi vẫn không nhịn được ghé lại gần, hạ giọng nói đầy ý cười: "Sư phụ à, bọn tôi chỉ tò mò chút thôi mà. Tôi thấy vị bằng hữu kia của người hình như đối với người..."
Cố Ninh cắt ngang ngay lập tức, giọng điệu lạnh lùng nhưng không mất đi vẻ uy nghiêm:
"Nếu tối nay các cậu không ngủ được, vậy thì đừng ngủ nữa. Ra vườn sau luyện kiếm hết cho tôi."
Không đợi ai kịp phản ứng, cô tiếp tục ra lệnh:
"Nguyệt Yên, A Ly, hai cậu giám sát bọn họ. Sáng mai tôi muốn thấy kết quả."
Phòng khách vốn đang ồn ào lập tức rơi vào tĩnh lặng. Ánh mắt háo hức hóng chuyện của đám người Tô Mộc lập tức đông cứng.
"A? Không phải chứ, sư phụ..."
"Sao?" Cố Ninh quay đầu, ánh mắt sắc lạnh quét qua Tô Mộc. "Cô cảm thấy tôi không đủ tư cách yêu cầu cô tập luyện thêm sao?"
Tô Mộc lập tức im lặng. Xong rồi, sư phụ hình như thực sự giận rồi.
Nguyệt Yên đứng dậy, cung kính cúi đầu trước Cố Ninh, sau đó thản nhiên nói:
"Người cứ yên tâm nghỉ ngơi, bọn họ để tôi lo."
Nói xong, cô không chút chần chừ, dẫn đầu đi về phía sân sau.
"Mọi người đi theo tôi."
Bạch Cảnh Xuyên và Phục Thiên liếc nhau một cái, không nói lời nào, ngoan ngoãn đứng dậy đi theo.
Tô Mộc u sầu nhìn sư phụ, chần chừ giây lát, rồi khẽ kéo tay áo Cố Ninh, giọng điệu mang theo chút nũng nịu:
"Vậy... sư phụ, tôi đi luyện thêm đây. Đừng giận nữa nhé. Đồ đệ biết sai rồi, không nên đùa giỡn với người."
Cố Ninh nhìn cô, ánh mắt có chút dịu lại, nhẹ giọng nói:
"Tôi không giận. Nhưng Tô Mộc, tính cách của cô cần phải kiềm chế một chút. Nếu sau này tôi không còn ở đây, ai sẽ bảo vệ cô?"
Nghe vậy, Tô Mộc ngẩn người, có chút không vui:
"Sư phụ đừng nói mấy chuyện này nữa..."
Cố Ninh lắc đầu, khẽ vỗ vai cô, ánh mắt phức tạp:
"Tôi không muốn cô và Tiểu Bạch trở thành như A Trạch... Cậu ấy bây giờ cũng là do tôi nuông chiều quá mà thành."
"Sư phụ..."
Tô Mộc cắn môi, trong lòng có chút nặng nề, nhưng cuối cùng vẫn cười cười, gạt đi không khí trầm lặng vừa nãy:
"Người yên tâm, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng mà đừng nhắc lại chuyện cũ nữa nhé."
Nói xong, cô vội vã xoay người chạy theo những người khác, vừa đi vừa lẩm bẩm:
"Phù phù phù... thôi xong rồi, lại phải luyện kiếm nữa... Mà thôi, dù sao cũng tránh được cơn giận của sư phụ..."
Tô Mộc tự đắc nghĩ rằng mình đã dỗ dành được Cố Ninh, vui vẻ chạy về phía sân sau.
Nguyệt Ly cũng chuẩn bị rời đi, nhưng vừa xoay người đã bị Cố Ninh gọi lại.
"A Ly, trước tiên hãy giúp chị hâm nóng một ly sữa rồi mang lên phòng giúp chị."
Nguyệt Ly thoáng dừng bước, sau đó gật đầu: "Không vấn đề gì, chị Ninh. Chị có cần em gọt chút trái cây mang lên không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/503.html.]
"Tùy em, chị hơi mệt rồi, chị lên phòng trước đây."
Cố Ninh khẽ lắc đầu, không quá bận tâm. Nhìn thấy Nguyệt Ly đi về phía bếp, cô cũng quay người lên lầu, trở về phòng.
Trong khi đó, tại sân sau, những người đang tập luyện bổ sung đều đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Bạch Cảnh Xuyên là người đầu tiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: "Tôi cảm thấy hôm nay sư phụ không giống như thường ngày."
Tô Mộc cũng gật đầu đồng tình: "Lúc ở phòng bao của nhà hàng, sư phụ thực sự đã tức giận."
Lần đầu tiên cô thấy sư phụ có phản ứng mạnh mẽ như vậy, mà nguyên nhân lại là Cố Trạch.
"Hôm nay phản ứng của Cố Trạch cũng rất kỳ lạ," một người khác xen vào, "Ban đầu cậu ta vẫn ổn, nhưng khi gặp hai người bạn của sư phụ, sắc mặt lập tức thay đổi."
Bạch Cảnh Xuyên nhíu mày, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Nhưng chưa kịp nói gì, một giọng nói lạnh lùng cắt ngang dòng suy nghĩ của họ.
"Các cậu có thời gian đứng đây bàn luận mấy chuyện vặt vãnh này, sao không lo nghĩ xem ngày mai sư phụ sẽ kiểm tra tình hình tập luyện của các cậu thế nào đi?"
Mọi người giật mình quay lại, thấy Nguyệt Yên đang khoanh tay đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén quét qua bọn họ.
"Các cậu phải đạt tới cấp tám trong đêm nay."
Khoảnh khắc câu nói đó vang lên, bầu không khí như ngưng đọng.
Tô Mộc trừng mắt nhìn cô ta, không tin vào tai mình: "Chị Nguyệt Yên, vừa rồi chị nói gì?"
Cấp tám?
Đùa à?
Hiện tại cô mới chỉ vừa đạt cấp sáu! Phải biết rằng, mỗi lần thăng cấp đều cực kỳ khó khăn. Nếu không phải nhờ thanh Hồng Liên kiếm mà sư phụ đưa cho, mang đến sức mạnh giúp cô liên tục thăng ba cấp, có lẽ bây giờ cô vẫn chỉ là một tiểu binh yếu ớt.
Bạch Cảnh Xuyên cũng không thể tin nổi: "Chắc chắn đây là yêu cầu của sư phụ sao?"
Nguyệt Yên lạnh lùng đáp: "Không. Đây không phải yêu cầu của chị Ninh, mà là của tôi."
Ánh mắt cô sắc như dao, quét qua từng người một.
"Nếu các cậu không thể vượt qua thử thách này, không đạt được mục tiêu, tôi thật sự thấy tiếc cho chị Ninh vì đã thu nhận hai đồ đệ không biết cố gắng."
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Lời nói của cô ta như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt hai người. Nhưng chưa dừng lại ở đó, trong tay Nguyệt Yên đột nhiên xuất hiện một quả cầu thủy tinh trong suốt, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Không gian giới tử này đã được tôi điều chỉnh thời gian bên trong gấp trăm lần. Mười giây bên ngoài tương đương với một ngày bên trong."
Mọi người hít sâu một hơi.
"Vì vậy, nếu qua một đêm mà các cậu vẫn không đạt cấp tám, tôi sẽ cân nhắc việc khuyên chị Ninh từ bỏ các cậu."
Nguyệt Yên dứt khoát tung quả cầu lên không trung, ngay lập tức, một cánh cửa bạc hiện ra trước mặt mọi người.
"Cũng đừng lo. Nếu các cậu cảm thấy quá khó khăn, muốn bỏ cuộc ngay bây giờ thì vẫn còn kịp."
Tô Mộc lập tức siết chặt nắm tay, hừ lạnh: "Ai muốn bỏ cuộc chứ? Tôi, Tô Mộc, không bao giờ biết từ 'bỏ cuộc' viết như thế nào! Chỉ là cấp tám thôi sao? Tôi nhất định phải chứng minh rằng mình xứng đáng làm đồ đệ của sư phụ!"
Bạch Cảnh Xuyên cũng kiên định gật đầu: "Tôi cũng vậy. Tôi tin rằng sư phụ sẽ không từ bỏ chúng tôi. Đây có thể là cơ hội để chúng tôi chứng minh rằng mình đủ tư cách trở thành đồ đệ của người."
Hai người nhìn nhau, cùng bước tới định tiến vào cánh cửa bạc.
Nhưng đúng lúc này, Nguyệt Yên lại vươn tay chặn họ lại.
"Trước khi vào, tôi có một lời nhắc nhở. Thời gian đã được điều chỉnh nhanh hơn, nhưng nguy hiểm bên trong cũng tăng theo tỷ lệ tương ứng. Nếu sinh mạng các cậu gặp nguy hiểm nghiêm trọng, hãy sử dụng kiếm bản mệnh mà chị Ninh tặng để rời khỏi không gian giới tử ngay lập tức."
Tô Mộc nhếch môi cười: "Chị yên tâm, nếu chưa đạt cấp tám, dù có c.h.ế.t trong đó, tôi cũng không bước ra."
Bạch Cảnh Xuyên cũng không nói nhiều, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Nhìn theo bóng lưng hai người biến mất vào cánh cửa bạc, trong mắt Nguyệt Yên thoáng qua một tia ngưỡng mộ.
Thực lòng mà nói, cô vốn không mấy tin tưởng vào hai đồ đệ mà chủ nhân của mình đã nhận.
Con người, dù có thiên phú cao đến đâu, so với vô số cường giả trong vũ trụ bao la vẫn quá mức nhỏ bé.
Cô đã từng chứng kiến những kẻ đứng đầu thiên đạo, điều khiển các hành tinh, tranh nhau trở thành trợ thủ đắc lực của chủ nhân cô.
Nhưng bọn họ, ngoại trừ Ôn Uyên, đều ẩn chứa dã tâm.
Những kẻ đó càng khao khát quyền lực, càng mong muốn thay thế chủ nhân của cô...
Thật là hoang đường.