Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta - 494

Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:17:17
Lượt xem: 5

Thời Thâm siết chặt nắm tay, đôi mắt tràn đầy bức bối khi nhìn Cố Ninh vẫn giữ vẻ mặt bình thản như thể những lời anh vừa nói chẳng hề tác động gì đến cô.

"A Ninh, trong lòng cô chẳng lẽ chỉ có những thứ gọi là đạo lý công bằng sao?!"

"Khi nào cô mới nghĩ cho bản thân một chút?"

"Từ khi cô tạo ra vũ trụ hoàn chỉnh, tiếp quản mọi trách nhiệm, những quái vật từ lỗ hổng không gian mà cô hoàn toàn có thể để tôi và Hắc Diệu xử lý, nhưng cô lại muốn tự mình gánh vác."

"A Ninh, tôi cầu xin cô hãy ích kỷ một chút được không? Đã bao lâu rồi trên khuôn mặt cô không còn một nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng?"

Giọng nói của anh đầy bất lực, xen lẫn chút trách móc. Nhưng Cố Ninh chỉ im lặng, không đáp lại ngay lập tức.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Thời Thâm nhìn cô một lúc lâu, rồi cười khổ, lắc đầu nói tiếp:

"Tôi biết cô cần cây s.ú.n.g thời gian để làm gì. Tôi có thể đưa cho cô, nhưng cô nghĩ Hắc Diệu sẽ để yên sao? Cô biết rõ hắn sẽ không bao giờ đồng ý đâu."

Lần này, Cố Ninh mới khẽ thở dài, ánh mắt bạc sâu thẳm như phản chiếu cả dải ngân hà rộng lớn.

"Thời Thâm, có những lúc mọi việc không đơn giản như anh nghĩ."

"Tôi là người khai sáng, nếu tôi không giải quyết một số việc, thì A Trạch sẽ không thể gánh vác trách nhiệm của nguồn gốc vũ trụ."

"Tôi là chị của nó..."

Cô chưa kịp nói hết câu thì Thời Thâm đã lập tức cắt ngang, giọng anh trầm xuống, mang theo cơn tức giận mà bản thân cũng không thể kìm nén.

"Chị cái quái gì, A Ninh! Nó chỉ là một cái bẫy mà vũ trụ cũ giăng ra cho cô!"

"Chính cô cũng biết đây là bẫy, nhưng cô vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào, không tiếc mọi thứ để giúp nó."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/494.html.]

"Tại sao vậy? Cô nói cho tôi biết, rốt cuộc cô thực sự nghĩ gì?"

"Việc này có đáng không?"

Cố Ninh khẽ nhếch môi, nhưng chẳng phải là nụ cười vui vẻ gì, mà chỉ là một chút chua chát thoáng qua.

"Không có gì là đáng hay không đáng, Thời Thâm."

"Có những thứ, ngay từ khi tôi bắt đầu, tôi đã không có lựa chọn nào khác."

"Đây là trách nhiệm tôi phải gánh vác. Tôi không hối hận, và cũng không thể quay đầu lại."

Ánh mắt cô tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng, nhưng cũng chính vì quá tĩnh lặng nên lại càng khiến người đối diện cảm thấy áp lực.

Thời Thâm nhìn cô thật lâu, cảm giác như trong đôi mắt bạc ấy đang ẩn giấu vô số điều mà anh không tài nào hiểu hết được.

Anh biết cô luôn có suy tính của riêng mình, nhưng nhìn cô từng ngày gánh vác tất cả mọi thứ lên vai, từ bỏ cả những điều đơn giản nhất như niềm vui hay sự an nhàn, lòng anh lại khó chịu vô cùng.

Cô là người đầu tiên khai sinh ra vũ trụ này, là tồn tại đứng trên đỉnh cao của tất cả. Cô hoàn toàn có thể buông tay, để những người khác gánh vác thay cô.

Tại sao cô cứ phải tự hành hạ mình, chỉ để dạy dỗ một kẻ được tạo ra từ tàn dư của vũ trụ cũ?

Anh, Hắc Diệu và Cố Ninh đều không thuộc về vũ trụ này. Họ vốn dĩ chẳng cần quan tâm đến những thứ rối ren đó.

Vậy mà, cô vẫn lao vào như con thiêu thân, để rồi cuối cùng... ngay cả một nụ cười thực sự cũng chẳng còn.

"A Ninh..." Thời Thâm khẽ gọi tên cô, nhưng rồi chẳng biết phải nói gì thêm.

Có lẽ, tất cả những điều này vốn đã nằm trong kế hoạch của cô ngay từ đầu...

Loading...