Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta - 461
Cập nhật lúc: 2025-03-27 22:08:56
Lượt xem: 20
"Tiền không quan trọng, quan trọng nhất là chơi vui."
Cố Trạch và Nguyệt Yên đồng loạt im lặng, chỉ biết nhìn Cố Ninh với ánh mắt khó tin.
"...Chị vừa nói gì cơ?" Cố Trạch ngờ vực.
"Chương trình tạp kỹ của em cụ thể là gì?" Cố Ninh lơ đãng hỏi lại, như thể một tỷ chỉ là con số nhỏ bé.
"Thật ra, chương trình này tương tự như trò chơi Ma Sói. Quy tắc đơn giản: sẽ có một kẻ g.i.ế.c người ẩn danh, tìm cách che giấu thân phận và loại bỏ những người chơi khác."
"Nghe có vẻ thú vị đấy." Cố Ninh gật gù. "Nhưng giờ chị tham gia có ổn không?"
"Về thính giác thì không vấn đề, vì chị có thể dùng m Thanh U Minh. Nhưng còn thị giác thì sao?"
"Thật ra, chủ nhân chỉ cần đeo kính áp tròng là được rồi." Nguyệt Yên đề nghị.
Cố Ninh suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi gật đầu. "Cũng là một ý hay. Dù sao lúc đó em cũng sẽ đi cùng chị, nếu như—"
"Cậu ngốc à!" Nguyệt Yên cắt ngang, lườm Cố Trạch. "Cậu nói đây là một trò chơi tương tự Ma Sói, vậy sao cậu chắc chắn chị cậu sẽ cùng phe với cậu?"
Cố Trạch thoáng khựng lại. "Dù chị là kẻ g.i.ế.c người, chị cũng sẽ không ra tay với em đâu!"
"Đừng tự tin vậy." Cố Ninh cười nhạt. "Theo ý em, trò chơi này là cá nhân đúng không? Ai trụ lại cuối cùng là người chiến thắng?"
Cố Trạch gật đầu.
"Vậy thì mỗi người tự chiến đấu, tập trung vào trải nghiệm trò chơi. Nếu chị thực sự là kẻ g.i.ế.c người... có lẽ chị sẽ chọn xử lý em đầu tiên."
Lời nói của Cố Ninh như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim Cố Trạch. Anh suýt nữa thì phun máu.
"Đúng là phong cách quen thuộc của chị mà..." Anh lầm bầm.
Đột nhiên, Nguyệt Yên háo hức lên tiếng. "Chủ nhân, tôi cũng muốn chơi! Có thể mang tôi theo không?"
"Đi hỏi A Trạch đi."
Cố Trạch chớp mắt. "Khụ khụ... Thật ra cũng không phải là không thể, nhưng mà tôi là người..."
"Chủ nhân, tôi có thể đánh cậu ta không?"
"Tùy cô."
Cố Ninh thản nhiên trả lời, đồng thời tháo m Thanh U Minh khỏi tai phải.
Nguyệt Yên lập tức đứng dậy, nở nụ cười đầy nguy hiểm.
Cố Trạch cảm thấy có gì đó không ổn. Anh vừa định đứng dậy bỏ chạy thì nhận ra... vạt áo mình đã bị Cố Ninh nắm chặt.
Xong rồi! Anh hiểu rồi! Trận đòn này hôm nay không tránh được rồi...
Mười phút sau.
Nguyệt Yên thoải mái ngồi lại trên ghế sofa, thở một hơi sảng khoái.
Cố Trạch thì ôm đôi mắt thâm quầng, mặt mũi bầm dập, trông vô cùng thê thảm.
Cố Ninh đeo lại m Thanh U Minh, giả vờ ho khan hai tiếng rồi thản nhiên tiếp tục.
"Vì Nguyệt Yên muốn tham gia, vậy em đi nói với đạo diễn, tiện thể thêm Tiểu Bạch và Mộc Mộc vào luôn."
Cố Trạch khóc không ra nước mắt. "Chị... chị định tổ chức đi dã ngoại à?"
"Không, chị chỉ muốn thông qua trò chơi này kiểm tra trí thông minh của các em thôi."
Khóe miệng Cố Trạch giật giật vài cái.
"Được rồi, em sẽ đi sắp xếp."
"Phải rồi, địa điểm và thời gian quay thế nào?"
"Địa điểm quay là một khu nghỉ dưỡng trên đảo."
"Chương trình này có livestream không?"
"Đúng vậy."
"Livestream hả?" Cố Trạch nhíu mày. "Gần đây đang thịnh hành livestream... Chắc trò chơi này không đơn giản như vậy đâu."
"Chắc không đâu, có gì mà không đơn giản chứ?"
Cố Trạch có linh cảm chẳng lành, nhưng anh quyết định không nghĩ nhiều. Chơi vui là được rồi... đúng không nhỉ?
“Ý chị là, người đứng sau chương trình này có vấn đề sao?”
“Không hẳn là có vấn đề, nhưng em không nhận ra mục tiêu của họ rất rõ ràng à?”
Cố Ninh nhìn Cố Trạch, ánh mắt sắc bén khiến cậu thoáng rùng mình.
“Những người được mời, nếu em không nhầm, đều là pháp sư cấp cao. Không phải là người nổi tiếng trong giới giải trí, mà là những kẻ thực sự có năng lực. Tôi đoán lần này cả các bộ phận đặc biệt cũng nằm trong danh sách khách mời.”
Cố Trạch nhíu mày: “Nhưng danh sách vẫn chưa được xác nhận, sao chị biết chắc vậy?”
Cậu đã điều tra lý lịch của đạo diễn chương trình – Triệu Khâm. Không có gì đặc biệt, hồ sơ sạch sẽ đến mức đáng ngờ.
Cố Ninh thản nhiên đáp: “Vì em ngốc.”
Bốn chữ đơn giản nhưng lại như một đòn đánh mạnh vào lòng tự trọng của Cố Trạch. Nhưng mà… chị cậu nói đúng thật.
Cậu thở dài: “Nhưng đối phương dám mời tôi, chuyện này cũng thú vị đấy. Tôi thực sự mong chờ xem trò chơi này sẽ mang đến điều bất ngờ gì.”
Cố Ninh bỗng nhiên nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo hiện lên. Đôi mắt vô hồn thoáng chốc trông càng u ám hơn.
Ngồi bên cạnh, Nguyệt Yên và Cố Trạch không hẹn mà cùng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
“Chị, đây là trò chơi đấu trí, không phải trò kinh dị đâu…”
“À? Chị biết mà, yên tâm đi, chị tự có chừng mực.”
Cố Ninh thu lại nụ cười, giọng điệu trở về vẻ hờ hững thường ngày.
“Được rồi, lên gọi mấy đứa nhỏ xuống đi. Bảo Nguyệt Ly chuẩn bị bữa trưa, chiều nay tôi còn phải livestream.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/461.html.]
“Biết rồi.”
Nguyệt Yên rời khỏi phòng, đi lên lầu.
Cố Trạch vẫn lười biếng dựa vào ghế sofa, chưa muốn đứng dậy thì đã nghe thấy giọng chị mình.
“A Trạch, gọi điện cho đạo diễn đó đi.”
Cậu nhún vai, lấy điện thoại ra: “Được.”
Dù không rõ ý định của chị, nhưng Cố Trạch vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Điện thoại đổ chuông vài giây, nhanh chóng có người bắt máy.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Cố Trạch bật loa ngoài, đi thẳng vào vấn đề:
“Đạo diễn Triệu Khâm, chị tôi đồng ý tham gia cùng tôi, nhưng chúng tôi có điều kiện. Chúng tôi sẽ mang theo ba người nữa.”
Bên kia vang lên tiếng cười vui vẻ: “Không thành vấn đề! Thầy Cố Trạch, cô Cố Ninh có thể tham gia đã là điểm sáng lớn nhất của chương trình chúng tôi rồi. Thêm vài người nữa cũng không sao.”
Cố Trạch nhếch môi, đưa tay chọc nhẹ vào tay chị gái, ý bảo cô nói gì đó.
Cố Ninh thoáng suy nghĩ, rồi xòe tay ra. Cố Trạch lập tức đưa điện thoại cho cô.
“Alo, tôi là Cố Ninh.”
Bên kia, Triệu Khâm lập tức reo lên đầy bất ngờ: “A! Cô Cố Ninh! Không ngờ cô lại trực tiếp nghe máy.”
“Tôi muốn nói chuyện với anh.”
“Hả? Về chuyện gì vậy?”
“Về giá tham gia diễn xuất.”
Bên kia thoáng im lặng.
Cố Ninh chậm rãi nói tiếp: “Lần trước, anh có nhớ vị đạo diễn nào đó từng mời tôi tham gia một chương trình livestream thám hiểm không? Cái chương trình mà... tên là gì nhỉ?”
Cô dừng một chút, rồi lắc đầu: “Quên mất rồi. Nhưng chắc anh biết kết cục của hắn rồi chứ?”
Triệu Khâm thoáng cứng đờ.
Giọng nói của Cố Ninh vẫn lạnh nhạt như không có chuyện gì:
“Tôi thích hợp tác với những người chân thành và thẳng thắn. Nên tôi nghĩ, với giá trị hiện tại của tôi, mức giá anh đưa ra có thể nâng lên một chút.”
Đối phương trầm mặc vài giây rồi cẩn trọng hỏi lại: “Vậy… cô Cố Ninh cảm thấy giá trị của mình là bao nhiêu?”
“Hai mươi tỷ.”
Câu trả lời khiến Triệu Khâm thoáng chấn động, nhưng chưa kịp phản ứng thì Cố Ninh đã bổ sung thêm:
“Và một khẩu Súng Thời Gian.”
“Súng Thời Gian?” Triệu Khâm ngạc nhiên, “Cái đó là gì vậy?”
Cố Ninh nhếch môi cười nhẹ: “Anh không cần quan tâm nó là gì. Chỉ cần truyền đạt lại nguyên văn câu này cho ông chủ của anh là được.”
Dứt lời, cô thẳng tay ném điện thoại lại cho Cố Trạch, ý bảo cậu ngắt máy.
Cố Trạch làm theo, nhưng không giấu được tò mò: “Chị, Súng Thời Gian là gì?”
Cố Ninh nhìn cậu, nụ cười có chút bí ẩn: “Chỉ là một kỷ vật của một người bạn cũ thôi. Đừng bận tâm.”
Bạn cũ?
Cố Trạch nhíu mày. Chị cậu… có một người bạn cũ nào trên đời này sao? Sao cậu chưa từng nghe nhắc đến?
Bên kia điện thoại.
Ngay sau khi cuộc gọi kết thúc, Triệu Khâm lập tức gọi cho một số điện thoại khác.
“Alo, ông chủ. Bên kia đã đồng ý tham gia. Nhưng mà…”
Giọng nam trầm từ đầu dây bên kia vang lên: “Nhưng gì?”
Chỉ một câu đơn giản, nhưng Triệu Khâm cảm nhận được áp lực vô hình đè nặng.
Anh nuốt nước bọt, cẩn thận nói: “Nhưng cô Cố Ninh yêu cầu tăng thù lao thêm mười tỷ… và một thứ gọi là Súng Thời Gian.”
Bên kia bỗng cười lạnh: “Hừ.”
Chỉ một âm thanh cũng đủ làm Triệu Khâm rợn cả da gà.
Giọng nói trầm thấp tiếp tục vang lên: “Quả nhiên không qua mắt được cô ta. Thôi thì cứ vậy đi.”
“Vậy… tôi sẽ thông báo cho cô ấy chứ?”
“Ừ. Nhưng bảo cô ấy, muốn lấy được nó… thì phải thắng trò chơi.”
“Vâng! Tôi sẽ truyền đạt lại ngay.”
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Triệu Khâm mới thở phào nhẹ nhõm. Không dám nghĩ nhiều, anh vội vàng gọi lại cho Cố Trạch.
“Alo?”
Cố Trạch nhanh chóng bắt máy.
Triệu Khâm ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Là tôi đây. Nhờ thầy nhắn lại với cô Cố Ninh, ông chủ chúng tôi đã đồng ý với yêu cầu của cô ấy. Nhưng điều kiện là cô ấy phải thắng trò chơi.”
Cố Trạch đáp hờ hững: “Biết rồi.”
Rồi cậu lập tức ngắt máy.
Nhìn màn hình tối đen, Triệu Khâm chỉ biết ngửa mặt than trời.
Lần này tham gia toàn là đại pháp sư… anh đắc tội ai cũng không xong!
Rốt cuộc, ông chủ của anh đang tính toán điều gì đây…?