Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta - 459

Cập nhật lúc: 2025-03-27 22:04:36
Lượt xem: 17

Minh Giác không nhịn được bật cười. Thật không ngờ, có một ngày cậu em trai kiêu ngạo của anh lại rơi vào tình cảnh bế tắc như vậy.

Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Cố Ninh reo lên.

“Bạn học nhỏ đáng yêu, nhận cuộc gọi đi.”

Lần trước, khi bị mù, cô đã bật chế độ điều khiển giọng nói. Vì vậy, khi có cuộc gọi đến, giọng thông báo vang lên đều đều.

Cố Ninh khẽ nhíu mày, đưa tay nhận cuộc gọi.

“Chị, chị đến thủ đô rồi à? Chị đang ở đâu?”

Từ đầu dây bên kia, giọng nói quen thuộc của Cố Trạch vang lên, mang theo chút sốt ruột.

“Chị đã mua một căn biệt thự ở thủ đô. Khi em xong việc, chị sẽ gửi địa chỉ cho em, về đây một chuyến đi.”

“Được, em sẽ đến ngay.”

Vừa kết thúc cuộc gọi, Cố Trạch lập tức mở điện thoại lên. Nhưng chưa kịp làm gì, anh đã thấy chị gái mình lại xuất hiện trên hot search.

Không chần chừ thêm một giây nào, anh ngay lập tức hủy bỏ toàn bộ lịch trình và các cuộc phỏng vấn sắp tới, tự mình lái xe đến Kim Thành Viên.

Khi xe dừng lại trước biệt thự, Cố Trạch nhanh chóng xuống xe.

Nguyệt Ly vừa hay ra mở cửa, thấy anh liền lên tiếng:

“Anh Trạch, anh đến rồi. Chị Ninh đang ở phòng khách.”

Cố Trạch gật đầu, không nói thêm lời nào mà đi thẳng vào biệt thự.

Nhưng ngay khi bước qua ngưỡng cửa, giọng nói của Nguyệt Ly vội vàng vang lên sau lưng:

“Ê ê, khoan đã! Anh Trạch, tôi chưa nói xong đâu. Chị Ninh bị phản phệ bởi pháp lực bản thể linh hồn, hiện tại tạm thời không nhìn thấy, thính giác cũng không tốt lắm.”

Bước chân Cố Trạch lập tức khựng lại.

Anh chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt trở nên sắc bén như lưỡi dao, sâu thẳm đầy nguy hiểm. Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo áp lực khó tả:

“Cậu vừa nói gì? Nói lại lần nữa.”

Nguyệt Ly rụt cổ, nuốt nước bọt. Bị ánh mắt đe dọa của Cố Trạch nhìn chằm chằm, cậu cảm thấy lạnh sống lưng.

“Cái đó... chị Ninh tạm thời mất hết pháp lực, mắt cũng bị mù...”

Giọng nói của Nguyệt Ly ngày càng nhỏ dần.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra!?”

Cố Trạch siết chặt nắm tay, lửa giận bùng lên trong lòng.

Nguyệt Ly nào dám nói thêm, chỉ đành giơ hai tay lên, tỏ ý đầu hàng:

“Tôi nghĩ anh nên hỏi thẳng chị Ninh thì hơn... Tôi... tôi không biết gì cả, thật sự không biết gì cả.”

Vừa dứt lời, cậu lập tức chuồn vào trong, tránh để bản thân bị lôi vào cuộc.

Cố Trạch đứng yên một lúc, đôi mày nhíu chặt. Chỉ mới vài ngày không gặp, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Không chần chừ thêm, anh nhanh chóng bước vào biệt thự.

Bên trong, Cố Ninh đang thoải mái nằm trên sofa, nhàn nhã ăn vặt, dáng vẻ vô cùng thảnh thơi.

Cố Trạch bước nhanh đến, ngồi xuống bên cạnh cô.

“Chị, em về rồi đây.”

Cố Ninh đang cầm một miếng bánh quy, nghe thấy tiếng gọi liền hơi nghiêng đầu.

“À? Ai đang gọi tôi vậy?”

Dù chiếc tai nghe từ hồn ma có thể giúp Cố Ninh nghe được một số âm thanh, nhưng cuối cùng, pháp lực phản phệ vẫn khiến thính giác của cô bị hạn chế, không phải câu nào cũng nghe rõ.

"Là em, chị."

Cố Trạch nhíu mày, chủ động nắm lấy tay Cố Ninh, đặt lên mặt mình.

Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, Cố Ninh khẽ mỉm cười.

"A Trạch, em về rồi."

"Chị, là em, A Trạch đã về rồi. Rốt cuộc chị đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói cho em biết không?"

Giọng nói của Cố Trạch chứa đầy lo lắng. Anh thực sự không hiểu vì sao chị gái mình lại chấp nhận trả giá lớn đến vậy, thậm chí sẵn sàng để pháp lực phản phệ chính bản thân.

Cố Ninh nhẹ nhàng rút tay về, lắc đầu, giọng điềm tĩnh:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/459.html.]

"Chị có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chỉ là một vết thương nhỏ, không sao đâu."

"Chị!" Cố Trạch siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, đôi mắt đỏ hoe. "Em không ngốc! Em là em trai chị! Tại sao mỗi lần chị làm chuyện gì cũng không nói với em!?"

Cảm xúc đè nén bấy lâu khiến giọng anh gần như run rẩy.

Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ cửa.

"Cố Trạch, cậu đang làm gì vậy?"

Nguyệt Yên vừa kết thúc buổi huấn luyện, bước vào phòng khách liền thấy cảnh tượng này. Chỉ trong chớp mắt, cô lao đến, vung tay giáng một đòn thẳng vào Cố Trạch.

Nhưng Cố Trạch phản ứng cực nhanh. Anh xoay người, giơ tay đỡ lấy cú đánh.

"Cô là ai?"

Nguyệt Yên cười nhạt. "Tổ tiên của cậu."

Cố Trạch khựng lại, ánh mắt lóe lên một tia nghi hoặc.

"Đóa hoa song sinh... Không đúng, cô là hoa ngôi sao."

Anh chậm rãi rút tay về, ánh mắt vô thức hướng về phía Cố Ninh.

"Đừng ồn ào nữa." Cố Ninh lên tiếng, giọng điềm đạm nhưng đầy uy nghiêm. "Tiểu Bạch, Mộc Mộc, Phục Thiên, các cậu lên lầu rửa mặt nghỉ ngơi đi. Chuyện này tôi sẽ giải quyết."

Bạch Cảnh Xuyên không nói gì, toàn thân vẫn còn bùn đất từ buổi huấn luyện, lặng lẽ lên lầu.

Tô Mộc cũng không phản đối, trong lòng vẫn còn ám ảnh về con rắn tám đầu mà Nguyệt Yên mang đến lúc huấn luyện. Cô và Bạch Cảnh Xuyên đã khổ sở mới g.i.ế.c được nó.

Phục Thiên chậm rãi bước đến bên Cố Ninh, ghé sát tai cô thì thầm vài câu.

Cố Ninh nghe xong, bất giác ho khan dữ dội.

"Khụ khụ khụ khụ..."

"Yên tâm đi." Cô lấy lại bình tĩnh, khẽ cười. "Cậu ấy là em trai tôi, sẽ không làm hại tôi đâu. Lên lầu trước đi."

Phục Thiên hơi ngượng ngùng. Anh cứ tưởng Cố Trạch là kẻ thù của chủ nhân, không ngờ lại là em trai cô.

Khi Phục Thiên rời đi, Nguyệt Yên ngồi xuống ghế đối diện.

"Được rồi, bây giờ chỉ còn ba người chúng ta. Hãy trò chuyện nghiêm túc đi."

Cố Trạch siết chặt bàn tay, giọng trầm xuống.

"Chị, chị định làm gì tiếp theo?"

Cố Ninh khẽ nghiêng đầu. "Làm gì tiếp theo?"

"Chị đừng giả vờ không hiểu." Cố Trạch nhìn thẳng vào mắt cô. "Chị biết em đang nói đến chuyện gì."

Nguyệt Yên khoanh tay, giọng lạnh lùng. "Cố Trạch, cậu có biết tại sao chủ nhân lại thành ra thế này không? Một phần cũng là nhờ 'công lao' của cậu đấy."

Cố Trạch mím môi, ánh mắt d.a.o động.

Cố Ninh nhẹ nhàng lên tiếng, giọng bình thản nhưng sắc bén.

"A Trạch, em thực sự nghĩ rằng chị làm tất cả chỉ vì em sao?"

Cố Trạch cứng đờ người.

"Em là em trai chị, điều đó đúng. Nhưng chị không chỉ có một thân phận là chị gái em. Chị còn là chủ nhân của vũ trụ này, là người tạo ra Trái Đất."

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Cố Ninh hít một hơi sâu, tiếp tục:

"Chị có thể chờ em trưởng thành, chờ em bù đắp lỗi lầm của mình, nhưng muôn loài thì không thể chờ được. Chị không thể chỉ nghĩ đến cảm xúc của riêng em."

"Em nghĩ em có quyền chất vấn chị sao?" Giọng cô trở nên sắc bén hơn. "Khi chị giao Trái Đất cho em, em đã hứa gì?"

Cố Trạch im lặng, không thể đáp lại.

"Em đã nói rằng sẽ bảo vệ hành tinh này, tin tưởng vô điều kiện vào tất cả sinh linh trên đó."

"Nhưng thực tế thì sao? Em vì sự lơ là, vì lòng ghen tị, vì sự ngu ngốc của mình mà để Trái Đất rơi vào nguy cơ. Thiên vận đang giảm sút, muôn loài đang lặng lẽ phản đối. Chị đã cho em cơ hội, nhưng em không những không gánh vác trách nhiệm, mà còn đối đầu với chị."

"Em là người quản lý Thiên Đạo của Trái Đất, nhưng đừng quên, Trái Đất là do chị tạo ra. Chị không thể cứ thế nhìn nó diệt vong."

Lời nói của Cố Ninh như lưỡi d.a.o sắc bén, từng câu từng chữ đ.â.m thẳng vào tim Cố Trạch.

Môi anh run run, cuối cùng không thể chịu đựng nữa, quỳ xuống trước mặt Cố Ninh.

"Chị..." Giọng anh nghẹn lại, hai tay siết chặt, từng giọt nước mắt rơi xuống.

"Em đã làm chị thất vọng rồi..."

Anh nhắm chặt mắt.

"Em biết mình không xứng đáng làm chủ vũ trụ... Thật ra, em cũng chưa bao giờ muốn ngồi vào vị trí này..."

Loading...