Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta - 445

Cập nhật lúc: 2025-03-26 17:18:00
Lượt xem: 9

Bạch Cảnh Xuyên đột nhiên nheo mắt, ánh nhìn sắc lạnh b.ắ.n thẳng về phía Nguyệt Yên, mang theo áp lực vô hình khiến không khí xung quanh dường như đóng băng trong chớp mắt.

Nguyệt Yên giật mình, ánh mắt chạm phải đôi đồng tử lạnh băng ấy, cảm giác như có một luồng áp lực vô hình ép xuống. Trong lòng cô dâng lên một dự cảm bất an—ánh mắt của tên nhóc này có ý gì? Chẳng lẽ hắn đã nhận ra điều gì đó?

Ngay lúc bầu không khí trở nên căng thẳng đến cực điểm, một giọng nói vang lên phá vỡ sự ngột ngạt.

"Ê, đừng tưởng tôi không nghe thấy nhé! Hai người các cậu vừa nói xấu tôi sau lưng đúng không, Tiểu Bạch, Phục Thiên?"

Cố Ninh chậm rãi lên tiếng, giọng điệu có chút lười biếng nhưng mang theo ý cười nhàn nhạt. Dường như cô chẳng hề bận tâm đến ánh mắt của Bạch Cảnh Xuyên hay sự im lặng kỳ quái của Nguyệt Yên.

Sau đó, cô ngáp khẽ, duỗi nhẹ cổ tay, rồi dứt khoát ra lệnh:

"Tôi muốn ăn lẩu. A Ly, em đưa hai người này đi siêu thị mua đồ về đi. Coi như là bữa tiệc mừng nhà mới."

A Ly nhanh chóng gật đầu: "Được, chị Ninh, cứ giao cho bọn em!"

Cố Ninh khẽ cười, sau đó đưa mắt nhìn về phía hai người còn lại trong phòng.

"Nguyệt Yên, Tô Mộc, hai người ở lại giúp tôi một chút. Hiện tại tôi không tiện lắm, cần người hỗ trợ rửa mặt."

"Được!"

Không để cho Tô Mộc, người vẫn còn đang ngồi đờ đẫn dưới đất, có cơ hội phản ứng, Nguyệt Yên đã nhanh chóng bước tới, cúi người bế ngang Cố Ninh lên bằng tư thế công chúa.

Tô Mộc còn chưa kịp hoàn hồn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người rời đi.

Cố Ninh nhẹ nhàng tựa đầu vào lòng Nguyệt Yên, cảm giác vòng tay người kia vô cùng vững chãi và an toàn. Cơn đau do phản phệ đã rút cạn sức lực của cô, đến mức chỉ muốn nhắm mắt lại mà nghỉ ngơi.

Cô thở ra một hơi thật nhẹ, khóe môi khẽ nhếch lên:

"Nguyệt Yên, vòng tay của cô... thật sự rất an toàn."

Khi tỉnh lại lần nữa, Cố Ninh nhận ra mình đang ngồi dậy trên một chiếc giường mềm mại, cơ thể tuy vẫn còn chút mệt mỏi nhưng đã tốt hơn rất nhiều.

Bên cạnh nàng, Tô Mộc và Nguyệt Yên vẫn luôn túc trực.

Thấy nàng tỉnh dậy, Tô Mộc theo bản năng muốn hỏi thăm, nhưng khi nhớ ra rằng sư phụ ngoài việc bị mù còn không thể nghe thấy, cô liền khựng lại, bàn tay siết chặt lấy vạt áo, đáy mắt dâng lên nỗi xót xa.

Nguyệt Yên lặng lẽ quan sát một lát, rồi nhẹ nhàng cầm lấy tay trái của Cố Ninh. Đầu ngón tay mềm mại chạm lên lòng bàn tay nàng, chậm rãi viết từng chữ.

"Chủ nhân, là tôi và Tô Mộc đây."

Cố Ninh cảm nhận được những nét chữ truyền tới, khẽ mỉm cười, khẽ gật đầu:

"Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"

"Khoảng ba giờ. Trời đã tối rồi."

"Vậy Tiểu Bạch và mọi người đã mua đồ về chưa?"

"Họ về rồi, bây giờ đang ở dưới bếp phụ giúp A Ly rửa rau."

Nghe vậy, Cố Ninh chậm rãi vươn tay, để mặc cho Nguyệt Yên dìu mình ngồi dậy.

"Vậy đi thôi, các cô đỡ tôi xuống dưới nhà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/445.html.]

Dưới sự giúp đỡ của hai người, Cố Ninh từng bước xuống tầng dưới.

Trong bếp, ba người đàn ông đang bận rộn với công việc của mình, nhưng rõ ràng ai cũng có chút mất tập trung. Không khí nơi đây có phần căng thẳng, trầm lặng đến mức khiến người ta ngột ngạt.

Bạch Cảnh Xuyên đột nhiên đặt mạnh món đồ trong tay xuống, cất giọng trầm thấp:

"Nguyệt Ly, em hãy nói thật cho tôi biết. Phản phệ trên người sư phụ... có thể chữa khỏi không?"

Động tác khuấy gia vị của Nguyệt Ly hơi khựng lại.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Cậu ta quay đầu nhìn Bạch Cảnh Xuyên, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối, nhưng vẫn cố giữ giọng điệu bình thản:

"Sao anh lại hỏi vậy? Chẳng phải chị gái tôi đã nói rồi sao? Phản phệ trên người chị Ninh chỉ là tác dụng phụ tạm thời. Khi hiệu quả của nó kết thúc, chị ấy sẽ hồi phục."

Bạch Cảnh Xuyên im lặng nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu điều gì đó.

"Thật sự chỉ là tác dụng phụ thôi sao?" Anh nhấn mạnh từng chữ, rồi tiếp tục truy vấn: "Được rồi, vậy tôi hỏi em thêm một câu nữa."

Nguyệt Ly theo bản năng siết chặt chiếc đũa trên tay, cắn môi hỏi lại:

"Anh Cảnh Xuyên, anh nói đi."

"Tôi muốn biết..." Bạch Cảnh Xuyên chậm rãi bước đến gần, "Em thực sự là con người sao? Hay nói đúng hơn, thân phận thật sự của em và Nguyệt Yên là gì?"

"Cạch!"

Chiếc thìa trên tay Nguyệt Ly rơi xuống đất.

Trong thoáng chốc, cả căn bếp như chìm vào sự tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Nguyệt Ly vội vàng cúi xuống nhặt chiếc thìa lên, động tác có chút lúng túng. Nhưng thay vì trả lời, cậu ta nhanh chóng quay lưng đi, bước tới bồn rửa, vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Bạch Cảnh Xuyên đứng yên tại chỗ, ánh mắt tối lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu ta.

Anh không phải loại người hay nghi ngờ lung tung. Nhưng ba ngày trước, khi sư phụ bị phản phệ, anh vô tình nghe được một cuộc trò chuyện giữa hai chị em Nguyệt Yên.

Những từ như “Chủ nhân vũ trụ”, “Đại đạo” khiến anh không thể nào gạt bỏ được cảm giác hoài nghi trong lòng.

Từ lúc bái sư đến nay, anh luôn tin tưởng Cố Ninh. Nhưng đồng thời, cũng không thể không đặt ra câu hỏi: Rốt cuộc sư phụ là ai?

Ban đầu, anh cho rằng Cố Ninh là một đại cao thủ thuật sĩ cấp mười đang ẩn mình, vì lý do nào đó mà buộc phải xuất hiện trong thế giới này.

Nhưng càng tiếp xúc, anh càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Sư phụ có thể sử dụng những sức mạnh vượt xa mọi hiểu biết của anh về thuật sĩ. Nhưng quan trọng hơn hết—sư phụ vô điều kiện tin tưởng hai chị em Nguyệt Yên.

Tại sao lại như vậy?

Anh không rõ về sức mạnh của Nguyệt Yên, nhưng anh biết, kể từ khi Nguyệt Ly cùng sư phụ ra biển—đặc biệt là sau cơn sóng thần ấy—cậu ta không còn như trước nữa.

Sức mạnh của cậu ta... không giống với bất kỳ một thuật sĩ nào mà anh từng gặp.

Những suy đoán cứ liên tục xoay vòng trong đầu Bạch Cảnh Xuyên suốt ba ngày qua.

Thành thật mà nói, anh không quan tâm thân phận thực sự của sư phụ là gì.

Ngay từ giây phút quyết định bái sư, anh đã sẵn sàng đứng về phía nàng—bất kể có chuyện gì xảy ra.

Loading...