Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi - Chương 559: Rốt Cuộc Ai Mới Có Âm Mưu?

Cập nhật lúc: 2025-07-02 15:02:13
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên.

Họ thấy một người đàn ông mặc áo dài Trung Quốc, tay phe phẩy quạt, đang bước tới.

Lục Kỳ Niên thấy đối phương thì hơi ngạc nhiên: "Nam Châu?"

Tay Thẩm Nam Châu ôm một chiếc hộp gỗ tử đàn, thong thả bước tới: "Kỳ Niên, anh làm vậy là không phải rồi, đạo quán của Đại sư khai trương mà sao không gọi tôi? Tôi là người thích hóng hớt nhất mà."

Nói xong, ánh mắt lại nhìn sang Kỷ Bá Hạc bên cạnh, tỏ thái độ bậc hậu bối, cung kính khách sáo nói: "Kỷ bá, lâu rồi không gặp."

Kỷ Bá Hạc thấy anh ta thì cười ha hả: "Lâu rồi không gặp, thằng nhóc này nghe nói lại chọc sư phụ con không vui rồi à?"

Thẩm Nam Châu cũng tỏ vẻ rất oan ức nói: "Ông ấy đến tuổi mãn kinh rồi, ngày nào cũng thấy con không vừa mắt, Cục trưởng Kỷ người phải giúp con nói đỡ vài lời tốt đẹp, để con sớm được về nhà."

Kỷ Bá Hạc cười lớn: "Thằng nhóc này, chỉ biết chọc giận sư phụ con thôi. Được rồi, lúc nào rảnh tôi sẽ nói vài câu với sư phụ con."

"Vậy thì đa tạ Kỷ bá."

Thẩm Nam Châu nói xong, lúc này mới nhìn về phía Khương Nhất, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười, mở chiếc hộp tử đàn trong tay: "Khương Đại sư, đây là món quà tôi đã chọn lọc kỹ càng, hy vọng ngài sẽ thích."

Khương Nhất nhìn thấy mấy khối ngọc thô chưa được chạm khắc đặt trong hộp nhung xanh, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc nhỏ: "Đây là ngọc thượng hạng đấy."

Thẩm Nam Châu lập tức cười: "Khương Đại sư quả không hổ là Khương Đại sư, quả nhiên có mắt nhìn, viên ngọc này tôi đã nhờ người mang từ biên giới về, rất tốt, dù dùng để làm pháp khí hay làm trang sức đều vô cùng tuyệt vời."

Khương Nhất nhìn khối ngọc thô giá trị không nhỏ này, nói: "Có câu, vô công bất thụ lộc. Vật quý giá như vậy, tôi sao có thể tùy tiện nhận."

Đôi mắt đào hoa của Thẩm Nam Châu khẽ nheo lại vì cười, nói: "Với thân phận của Đại sư bây giờ mà bằng lòng kết giao bạn bè với tôi, cho phép tôi tham dự một nghi lễ như thế này, thì đã là ban cho tôi một ân huệ lớn lao rồi."

Khương Nhất khẽ cong môi, khách sáo nói: "Chỉ là một nghi lễ mà thôi, vốn dĩ không phải chuyện quan trọng gì, đâu cần dùng quà quý giá như vậy để trao đổi."

Nhưng Thẩm Nam Châu vẫn kiên trì: "Đối với tôi mà nói, có thể kết giao một người bạn như Đại sư, quý giá hơn bất kỳ viên ngọc nào."

Khương Nhất trước mặt nhiều người như vậy tự nhiên cũng không tiện bác bỏ ý tứ của anh ta, thế là nhận lấy chiếc hộp tử đàn, nói: "Nếu đã vậy, mọi người cùng vào trong tham quan nhé, tôi đã chuẩn bị không ít đồ ăn, sân sau cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, có thể nướng thịt thư giãn."

Mọi người đương nhiên liên tục gật đầu: "Được được được."

Sau đó một nhóm người liền đi về phía đạo quán.

Lúc này, mấy phóng viên vội vàng tiến lên, cười gượng nói: "Khương Đại sư, chúng tôi có thể phỏng vấn ngắn gọn một chút không?" Nói xong, sợ Khương Nhất không đồng ý, vội vàng bổ sung: "Chỉ làm mất của ngài một phút thôi, rất nhanh, rất nhanh."

Khương Nhất cũng biết sự vất vả của những người làm công này, hơn nữa hôm nay là ngày khai trương đạo quán, cũng không làm khó, gật đầu nói: "Được, các anh cứ hỏi đi."

Nghe được sự cho phép, những người làm công này mừng rỡ không thôi, độ thiện cảm dành cho Khương Nhất "vù vù" tăng vọt. Họ lập tức đặt micro trước mặt cô, sau đó vài phóng viên cùng phỏng vấn, để đẩy nhanh tốc độ phỏng vấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-qua-chuan-quoc-gia-moi-ta-roi-nui-zmpk/chuong-559-rot-cuoc-ai-moi-co-am-muu.html.]

Phóng viên 1: "Khương Đại sư, đạo quán bây giờ đã chính thức treo biển khai trương, vậy sau này người có tiếp tục livestream không?"

Khương Nhất cười gật đầu: "Đương nhiên, để người trẻ hiểu hơn về huyền học, livestream là cách nhanh nhất và cũng là cách tuyên truyền tốt nhất."

Phóng viên 2: "Vậy người thấy huyền học có ích lợi gì đối với người hiện đại không?" Khương Nhất lại nói: "Tôi nghĩ huyền học nhấn mạnh 'Đạo pháp tự nhiên', theo đuổi sự hài hòa giữa con người và tự nhiên, quan tâm đến sự công bằng, chính trực trong xã hội, và đề cao sự tôn trọng lẫn nhau cùng phẩm chất đạo đức giữa con người. Trong xã hội xô bồ và tốc độ nhanh như hiện nay, những triết lý này có giá trị và ý nghĩa vô cùng lớn."

Phóng viên 3: "Vậy người còn trẻ như vậy đã là Quán Chủ của đạo quán, vậy người có yêu cầu gì cho bản thân sau này không?"

Khương Nhất gật đầu: "Hy vọng có thể giúp đỡ nhiều người hơn nữa."

...

Những người đó sau đó lại hỏi Khương Nhất vài câu hỏi nữa. Tuy nhiên, họ đều rất ăn ý tránh né Hầu Gia Bình, vị khách không mời mà đến này.

Thực ra mà nói, vì sự nổi tiếng và lưu lượng truy cập, Hầu Gia Bình hoàn toàn là một điểm nóng. Ngay cả Hầu Gia Bình cũng nghĩ như vậy. Hắn ta đã đợi nhiều ngày như vậy, là để có thể làm ầm ĩ một trận trước truyền thông.

Thế nhưng, điều không ngờ tới là sau khi phỏng vấn Khương Nhất xong, những người đó sau khi liên tục cảm ơn, liền trực tiếp bỏ qua hắn ta, vác máy móc xuống núi.

Cần biết rằng hắn ta đã cố tình ở lại cổng, để đợi họ đến hỏi mình. Khi đó hắn ta sẽ kể lể than vãn một cách đáng thương. Nhưng ai ngờ, những người đó hoàn toàn coi hắn ta là vô hình.

Hắn ta lập tức sốt ruột, hướng về phía bóng lưng của họ mà la ầm lên.

"Này, các anh không hỏi tôi sao?"

"Tôi mới là Quán Chủ! Pháp nhân của Đạo Quán Thiện Vân là tôi, các anh nên phỏng vấn tôi mới đúng!"

"Không ai hiểu rõ đạo quán hơn tôi!"

...

Đáng tiếc, dù hắn ta có gọi thế nào đi nữa, những người đó cũng không thèm để ý đến hắn ta.

Cho đến khi Khương Nhất đi đến phía sau hắn ta, nhàn nhạt nói một câu: "Được rồi, đừng gọi nữa."

Hầu Gia Bình bị câu nói đột ngột này dọa giật mình. Chưa kịp mở miệng, hắn ta đã thấy Khương Nhất tiến lên, đưa tay về phía hắn ta.

Lòng Hầu Gia Bình "thịch" một tiếng, lập tức căng thẳng hỏi: "Cô làm gì!"

Khương Nhất rất vô tội nói: "Đưa người về nhà thôi, sư phụ."

Hầu Gia Bình thấy cô ta ngoan ngoãn như vậy, luôn cảm thấy có chút rờn rợn trong lòng, không kìm được hỏi: "Cô... cô có âm mưu gì không?"

Khương Nhất hơi cúi người, nụ cười ẩn chứa vài phần sâu xa: "Lời này không phải nên là tôi hỏi người sao, sư phụ?"

Loading...