Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi - Chương 535: Ăn Vạ? Dọa Chết Ngươi!
Cập nhật lúc: 2025-06-30 17:03:01
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay sau đó, một giọng phụ nữ trung niên lập tức vang lên: "Cô bấm cái loa rè rè gì mà bấm hoài vậy! Dọa tôi giật mình đó!"
Rất nhanh, một giọng cô gái nhỏ cũng lập tức vang lên: "Không phải vậy đâu cô ơi, cháu bấm còi là để dọa con mèo con vừa phóng qua dưới gầm xe cháu đó."
Giọng nói quen thuộc đó khiến Khương Nhất lập tức quay đầu nhìn lại. Đúng là cô thực tập sinh lúc nãy.
Bà cô trung niên kia chắc là bị dọa rồi, đồ đạc cầm trên tay rơi lả tả xuống đất, bà ta rõ ràng không chịu bỏ qua: "Mèo con ch.ó con gì, tôi chỉ biết cô bấm còi dọa tôi giật mình! Tôi nói cho cô biết, tim tôi không tốt, cô vừa nãy làm một cái, bệnh tim của tôi tái phát rồi, cô phải đền tiền, nếu cô không đền tiền thì đừng hòng rời đi!"
Cô thực tập sinh nhỏ bé chỉ có thể xin lỗi: "Cô ơi, cháu thật sự không cố ý dọa cô đâu, cháu chỉ là không muốn làm hại con mèo con."
Bà cô già đứng đối diện hừ lạnh một tiếng: "Cô đừng có ở đây mà nói nhảm với tôi, mau đưa tiền ra!"
Cô gái nhỏ rất bất lực nói: "Cô ơi, cháu không có tiền..."
Đối với điều này, bà cô già kia liếc nhìn chiếc xe cô ấy đang lái, khinh bỉ cười một tiếng, không khách khí vỗ vỗ nắp capo: "Cô không có tiền ư? Đừng đùa nữa được không! Chiếc xe này ít nhất cũng năm mươi vạn, cô sẽ không có tiền sao?!"
Nói xong, lại nhìn từ trên xuống dưới, nửa cười nửa không nói: "Cho dù cô không có tiền, kim chủ của cô có tiền mà."
Lời này khiến cô gái nhỏ kia nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc nói: "Cô ơi, nói chuyện cẩn thận lời lẽ."
Bà cô già kia lại không chút để tâm: "Tôi không tôn trọng chỗ nào chứ, cô nói cô là một cô gái nhỏ không có tiền, lại có thể ngồi chiếc xe đắt tiền như vậy, vậy chắc chắn là có vấn đề rồi."
Cô gái nhỏ bị bà ta nói cho tức cười: "Tôi không có vấn đề được không! Tôi chỉ là muốn giải thích với cô thôi, xin cô đừng nói bừa."
Nhưng bà cô già kia lại bắt đầu gây sự vô lý.
"Cô đối xử với một bà già như tôi đốp chát như vậy làm gì? Cô có phải cũng giống như những kẻ trên mạng kiểu 'bố tôi là ai' đó, định dùng quyền lực để đè bẹp người khác không?"
Nói rồi bắt đầu lớn tiếng la làng trong khu dân cư.
"Người đâu, có người ức h.i.ế.p người già! Cứu mạng, không còn luân thường đạo lý nữa rồi!"
"Mau đến xem đi, cô gái nhỏ dựa vào thân phận bố mẹ mình, liền bảo tôi cút đi."
"Thế gian này sao lại trở nên như vậy! Còn có luân thường đạo lý nào để nói không! Những người dân nghèo như tôi chẳng lẽ chỉ có thể bị những kẻ này dựa thế ức h.i.ế.p sao!"
Tiếng la này, lập tức thu hút ánh mắt của những người qua đường. Trong đó không ít người già đi đến, lũ lượt bắt đầu chỉ trích.
"Cô gái nhỏ này sao vậy, tại sao lại đi ức h.i.ế.p người già chứ."
"Nhà cô không có người già sao? Sao có thể độc ác như vậy!"
"Lòng đồng cảm của cô đâu? Từ nhỏ bố mẹ cô chẳng lẽ không dạy cô phải tôn kính người già yêu thương trẻ nhỏ sao?"
Đối mặt với tất cả những lời trách móc và đổ lỗi của mọi người, cô gái nhỏ rõ ràng có chút lo lắng: "Cô ơi, sao cô có thể nói bừa như vậy chứ! Cháu căn bản không có ý đó!"
Kết quả thái độ của cô ấy ngược lại khiến bà cô già kia làm lớn chuyện hơn, bà ta dứt khoát ngồi phịch xuống đất, khóc lóc gào thét: "Mọi người xem đi, mọi người xem đi, cô ta đối xử với tôi hung dữ như vậy đó."
Lúc này, càng kích động không ít người lên tiếng lên án.
"Quá đáng thật!"
"Sao có thể nói chuyện với người già như vậy."
"Đúng là không có gia giáo."
"Bố mẹ là ai vậy, phải điều tra kỹ mới được."
Cô gái nhỏ bị nhóm người này mắng cho hoàn toàn không chống đỡ nổi nữa. Cô ấy không hiểu tại sao đối phương lại đối xử với mình như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-qua-chuan-quoc-gia-moi-ta-roi-nui-zmpk/chuong-535-an-va-doa-chet-nguoi.html.]
Mình chỉ là bấm còi, muốn dọa con mèo con cản đường đi thôi. Cho dù vô ý dọa bà ấy, mình cũng đã thành tâm xin lỗi rồi, bà ấy có cần phải làm mọi chuyện ồn ào đến mức này không?
Nhìn bà cô già nằm trên đất diễn trò, đôi mắt cô gái nhỏ tủi thân đỏ hoe.
Đang lúc không biết phải làm sao thì, Khương Nhất đột nhiên xuất hiện, đứng trước mặt cô ấy, nói: "Cô ơi, cô ở đây gào thét chi bằng mau về nhà đi."
Bà cô già nằm trên đất vừa nhìn thấy Khương Nhất, ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ: "Cô lại là ai?"
Khương Nhất lại vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cô đừng quản tôi là ai, tôi thấy sắc mặt cô không đúng, phía sau còn có không ít thứ dơ bẩn đi theo, phải cẩn thận đó."
Câu nói này, khiến sắc mặt những người vừa nãy còn vây quanh thay đổi, đồng loạt lùi lại một bước.
Bà cô già lúc này cũng có chút lo lắng: "Cô nói bừa cái gì vậy?"
Nhưng Khương Nhất lại dùng tay ra hiệu cho bà ấy im lặng, rồi nói: "Cô gần đây có phải gặp vấn đề gì không?"
Bà cô già ngớ người.
Chưa kịp mở miệng, liền nghe Khương Nhất lúc này tiếp tục nói: "Thật ra cô nên cảm thấy may mắn vì cô ấy vừa nãy bấm còi, phía sau cô có nhiều thứ đi theo như vậy, vậy mà còn dám ra ngoài, thật sự không sợ c.h.ế.t à."
Bà cô già nhíu mày, cãi cố: "Cô... cô đừng dọa người!"
Khương Nhất chỉ nghiêm túc hỏi: "Tôi đâu có dọa cô, khoảng thời gian này chắc cô ngủ không ngon giấc phải không?"
Sắc mặt bà lão hơi tái đi. Rõ ràng là đã bị nói trúng.
Khương Nhất lại càng thêm kiên trì nói: "Hơn nữa chồng cô đối với cô cũng không tốt lắm phải không? Có phải còn rất hay quên không?"
Trong nháy mắt, ánh mắt bà lão hoàn toàn hoảng loạn: "Cô rốt cuộc làm nghề gì?"
Người này sao lại tính toán chuẩn đến vậy? Khoảng thời gian này ông lão thật sự có ý kiến rất nhiều với bà ấy. Cứ mỗi lần bà ấy mở miệng, ông ấy lại chạy vào phòng. Rất không kiên nhẫn với bà ấy.
Tuy nhiên Khương Nhất vẫn không nói gì, chỉ chân thành nói: "Cô mấy ngày nay đừng ra ngoài nữa, ở nhà cẩn thận đi, kẻo liên lụy đến người nhà."
Nói rồi, liền dẫn cô gái nhỏ đó cùng lên xe rời đi.
Bà lão sợ đến nỗi nói năng cũng không lưu loát, vội vàng hỏi những người bên cạnh: "Không... không phải, cô ta rốt cuộc là ai vậy?"
Những người già đó chỉ không ngừng lắc đầu.
Nhưng lúc này trong đám đông có người lên tiếng: "Á!! Tôi nhớ ra rồi, cô ấy là Khương Nhất!"
Bà lão có chút ngớ ngẩn: "Khương Nhất?"
Đó là ai? Không dùng mạng xã hội nên bà ấy rõ ràng không biết những điều này.
Nhưng một số người trẻ tuổi hơn khi nghe thấy cái tên này, sắc mặt đều trở nên nghiêm trọng.
"Chẳng lẽ cô ấy là Đại sư huyền học Khương Nhất rất nổi tiếng trên mạng sao?!"
"Đúng vậy, đúng vậy, là cô ấy! Giống hệt trên mạng!"
"Trời ơi, cô ấy đã mở miệng rồi, vậy chắc chắn không sai được."
"Đúng, cô ấy phát ngôn lời vàng, xem bói chưa từng sai bao giờ!"
Nghe những lời đó, bà lão lập tức như rơi vào hầm băng: "Cô nhóc này lợi hại đến vậy sao?"
Lúc này, không ít người nghĩ đến lời Khương Nhất vừa nói với bà lão, lũ lượt lùi lại một bước, ánh mắt nhìn bà ấy như một loại virus nào đó. Ngay sau đó liền vội vàng cúi đầu bỏ chạy.
Con đường chính trong khu dân cư vốn chật kín người, lập tức trống không. Chỉ còn lại bà lão run rẩy trong gió đêm.