Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi - Chương 502: Người Ngoài Trường? Hóa Ra Là Khương Đại Sư!
Cập nhật lúc: 2025-06-29 10:32:26
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vẻ mặt họ hoảng loạn tiến lên cầu cứu Khương Nhất.
"Khương đại sư, cứu mạng a!"
"Đại sư, cầu xin cô cứu chúng tôi! Phòng này có ma!"
"Đúng vậy, chúng tôi đều nhìn thấy rồi, phòng này thật sự có ma! Đại sư, xin cô nhất định phải tin chúng tôi!"
Khương Nhất gật đầu, giải thích: "Tôi biết, tôi chính là vì chuyện này mà đến."
Mọi người nghe vậy đều vô cùng kích động, trong mắt đều bùng lên hy vọng: "Thật sao? Vậy thì tốt quá!"
Khương Nhất "ừ" một tiếng: "Vậy các cô bây giờ có thể kể cụ thể cho tôi nghe."
Cô gái tỉnh dậy đầu tiên vội vàng nói: "Người đầu tiên phát hiện vấn đề là Vãn Thanh, hai tháng trước cô ấy nói cứ nửa đêm tắt đèn xong, bên tai luôn có người nói chuyện với cô ấy."
Khương Nhất lập tức nhìn Tô Vãn Thanh - bạn gái của người cầu cứu, hỏi: "Ma nữ đó nói gì?"
Lúc này sắc mặt Tô Vãn Thanh vẫn còn tái nhợt ngồi trên giường, rõ ràng cô ấy bị sát khí nhập nhiều nhất, đến cả sức để xuống giường cũng không có: "Cô ta nói, bảo tôi đừng chiếm giường của cô ta, bảo tôi nhanh đi đi, đừng làm ảnh hưởng đến việc học của cô ta gì đó..."
Khương Nhất truy hỏi: "Còn gì nữa không?"
Tô Vãn Thanh hồi tưởng một chút, rồi nói: "Còn... ồ đúng rồi, cô ta dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, luôn nói những lời như không giống, không phải gì đó... rồi trong ký túc xá sẽ phát ra đủ loại âm thanh kỳ lạ, rồi bóng ma bay loạn... cảnh tượng đó thật sự quá đáng sợ..."
Nói đến đây, cô ấy không kìm được rùng mình. Rõ ràng là đã bị dọa sợ.
Khương Nhất hỏi: "Trước đây không xảy ra bất kỳ chuyện gì sao?"
Tô Vãn Thanh lắc đầu: "Bọn tôi chuyển vào đây từ tháng chín năm ngoái, lúc đó không xảy ra bất kỳ chuyện gì."
Khương Nhất lại hỏi: "Vậy các cô không biết phòng này bị ma ám sao?"
Lúc này ba nữ sinh bên cạnh nháo nhào nói:
"Chúng tôi không biết, mấy đứa bọn tôi đều mới từ phân hiệu chuyển về, mỗi ngày vì ôn thi nghiên cứu sinh, hoặc là đi học hoặc là đi thư viện, sau này khi bị ma ám chúng tôi mới biết, hóa ra phòng này đã có người chết, còn bị ma ám nữa!"
"Hơn nữa lúc đó chúng tôi có nộp đơn xin đổi phòng, nhưng nhà trường không đồng ý, thậm chí còn nói chúng tôi học hành quá mệt, có thể xuất hiện ảo giác."
"Nếu ngay từ đầu đã biết, chúng tôi có thể đã tìm cách khác rồi, tuyệt đối sẽ không ở đây cứng rắn chịu đựng."
Khương Nhất nghe đến đây, đã có một số thông tin cơ bản. Ma nữ đó chắc hẳn có liên quan đến vụ việc bị bạn cùng phòng đầu độc! Và vẫn luôn tìm kiếm kẻ hung thủ đó. Cũng vì ám ảnh này, nên mới chần chừ không chịu rời khỏi ký túc xá này.
Lúc này, Khương Nhất nói: "Tôi biết rồi, tiếp theo tôi sẽ triệu hồi nó đến nói chuyện một chút, các cô ra ngoài trước đi."
Tô Vãn Thanh vội vàng hỏi: "Vậy nói chuyện xong, cô ấy sẽ rời đi sao?"
Khương Nhất rất chắc chắn nói: "Yên tâm, nhất định sẽ như vậy."
Nghe lời này, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, rồi cùng nhau đỡ Tô Vãn Thanh xuống, liên tục cảm ơn Khương Nhất: "Vậy thì mọi chuyện nhờ đại sư!"
Nhưng lời vừa dứt, liền nghe thấy tiếng của bảo vệ bên ngoài truyền đến.
"Cô Chu, người đâu! Cái thằng nhóc tóc vàng ngoài trường kia đâu? Tôi đã báo cảnh sát rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-qua-chuan-quoc-gia-moi-ta-roi-nui-zmpk/chuong-502-nguoi-ngoai-truong-hoa-ra-la-khuong-dai-su.html.]
Những nữ sinh đang vây quanh hành lang xem kịch nghe thấy có đàn ông đi vào, vội vàng rút về phòng ký túc xá.
Cô quản lý ký túc xá Chu kia thì vội vàng đi ra, há miệng, ra hiệu loạn xạ với chú bảo vệ.
Khiến chú bảo vệ lập tức mờ mịt, lo lắng thúc giục: "Cô Chu, cô làm sao vậy? Cô mau nói đi! Cô ra hiệu thế này, ai mà hiểu được chứ!" Đối với điều này, cô Chu chỉ có thể lại tiếp tục ra hiệu điên cuồng, không phát ra được một chữ nào.
Lúc này cảnh sát cũng từ dưới lầu đi lên.
Lúc này thì chú bảo vệ kia càng lo sốt vó: "Không phải, cô đang nhảy múa trêu tôi đó hả? Thằng nhóc tóc vàng không thấy, lời cũng không nói, cảnh sát đều đến rồi! Cô chơi xỏ tôi thì thôi đi, nhưng không thể chơi xỏ cảnh sát được, nếu làm lớn chuyện, cả hai chúng ta ngày mai có khi phải xong đời!"
Cảnh sát trưởng Trần nghe vậy, cau mày thành hình chữ xuyên: "Không phải nói trong trường có người ngoài trường sao? Người đâu?"
Lúc này, Khương Nhất lên tiếng: "Tôi ở đây."
Chú bảo vệ và mấy cảnh sát lập tức đồng loạt nhìn qua.
Liền thấy Khương Nhất từ trong ký túc xá bước ra.
Chú bảo vệ kia nhìn thấy Khương Nhất là con gái, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
May quá, may quá. Là con gái. Sẽ không gây ra tai họa lớn. Nếu không thì thật sự xong rồi.
Sau đó liền xông tới, quát: "Cô nửa đêm chạy vào ký túc xá nữ của trường người khác làm gì?"
Khương Nhất giải thích: "Tôi đến để trừ ma, tôi đã và..."
Tuy nhiên lời còn chưa nói xong, chú bảo vệ đã ngắt lời: "Cô? Trừ ma?" Hắn ta gần như theo bản năng nhìn lướt qua số phòng ký túc xá. Khi nhìn thấy ba con số 305, trên mặt rõ ràng lóe lên một thoáng hoảng sợ.
Nhưng hắn ta rất nhanh liền hừ lạnh một tiếng: "Chưa nói cô là một cô gái nhỏ có biết trừ ma hay không, dù có biết trừ ma đi nữa, nhà ai nửa đêm lại chạy đến trừ ma chứ?! Hơn nữa trường chúng tôi có mời cô đến trừ ma sao? Lời cô nói căn bản là đầy rẫy sơ hở, bắt lại! Nhất định phải bắt lại! Đội trưởng Triệu, anh mau dẫn người đi!"
Nói rồi liền nhìn sang cảnh sát bên cạnh.
Tuy nhiên cùng lúc đó, điện thoại của cảnh sát trưởng Trần đổ chuông. Anh ta lấy ra xem, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc và cung kính.
"Thưa sở trưởng."
Hành lang đột nhiên im lặng.
Giây tiếp theo không biết sở trưởng đầu dây bên kia nói gì, ánh mắt anh ta lập tức chuyển sang Khương Nhất, ngay sau đó trực tiếp đáp: "Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức rút đội."
Cuộc gọi vừa kết thúc, chú bảo vệ không kìm được lên tiếng: "Rút đội? Đội trưởng Trần, người này còn chưa bắt đi mà!"
Nhưng cảnh sát trưởng Trần lại không thèm nhìn hắn ta, mà đi đến trước mặt Khương Nhất, hơi cúi đầu, nói: "Cô Khương, sở trưởng nói Phó tổ trưởng Lê đã dặn dò, mọi chuyện đều nghe theo cô. Tôi có cần làm gì không?"
Khương Nhất không hề bất ngờ trước sự dặn dò của Lê Ân. Bởi vì khi cô đang đợi mấy cô gái tỉnh dậy, cô đã nhắn tin cho Lê Ân, nhờ giúp đỡ, tránh trường hợp đang thi triển pháp thuật lại bị gián đoạn.
Thế là chỉ lạnh nhạt nói: "Phiền Đội trưởng Triệu giúp tôi duy trì trật tự, đừng để họ vào ký túc xá làm phiền tôi."
Cảnh sát trưởng Trần lập tức gật đầu: "Vâng, xin yên tâm, tôi nhất định sẽ không để bất cứ ai làm phiền cô."
Chú bảo vệ bên cạnh lúc này có chút không hiểu: "Đội trưởng Trần, anh nói vậy là ý gì?"
Vẻ mặt cảnh sát trưởng Trần không cảm xúc nhìn hắn ta, từng chữ một nói: "Ý là, khi cô Khương làm việc, những người không liên quan hãy tránh xa."
Nói rồi liền cho người dưới quyền giúp đỡ sơ tán cả tầng lầu. Chú bảo vệ có chút ngây người. Rõ ràng là mình báo cảnh sát, đối phương không giúp mình thì thôi đi, sao lại còn giúp người ngoài trường này chứ?