Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi - Chương 467: Trời Ơi, Dưa Động Trời!

Cập nhật lúc: 2025-06-27 06:56:05
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đợi đến khi Kiều Bằng tỉnh lại, hắn ta phát hiện mình đã nằm trên giường bệnh. Hắn ta mơ hồ hỏi: "Sao tôi lại ở đây?"

Người ngồi bên giường thấy hắn ta có vẻ mất trí nhớ, lập tức bực mình nói: "Đương nhiên là vợ anh cứu anh về rồi! Anh có biết lúc đó anh đáng sợ đến mức nào không, vậy mà còn cắm đầu vào mộ người ta, anh muốn làm gì? Anh muốn chôn theo sao!"

Vừa nghĩ đến chuyện ngày hôm đó, cô ấy vẫn còn rợn người. Lúc đó may mà cô ấy đi theo suốt, nếu không đi theo, mình thật sự chưa chắc đã tìm được hắn ta. Không chừng người này đã bị c.h.ế.t cóng ngay trong ngôi mộ đó rồi!

Nhưng Kiều Bằng nghe đến hai chữ "ngôi mộ", ký ức trong đầu lập tức hội tụ lại. Hắn ta ngay lập tức túm c.h.ặ.t t.a.y vợ mình, gấp gáp hỏi: "Ngôi mộ tổ tiên đó sau này thế nào rồi!"

Vợ của Kiều Bằng không hiểu vì sao hắn ta lại quan tâm đến ngôi mộ đó như vậy, lập tức không vui nói: "Còn thế nào nữa, may mà đó là mộ bỏ hoang, nếu bên trong thật sự có hài cốt người ta, anh như vậy gọi là xung phạm đó biết không! Đến lúc thật sự dính vào cái gì, tôi xem anh thế nào!"

Nhưng lúc này Kiều Bằng căn bản không có tâm trạng nghe những lời này, hắn ta chỉ biết Ngô Cường thật sự đã đào mộ tổ tiên, còn đập nát hộp tro cốt của cha hắn ta. Phong thủy đã bị phá, tất cả đều xong rồi. Đại sư đã nói, vận rủi sẽ giáng xuống. Không biết điều này có thật không.

Đúng lúc hắn ta đang nghĩ đến vận rủi không rõ đó, liền nghe vợ mình nói một câu: "À đúng rồi, hôm qua phó giám đốc gọi cho anh mấy cuộc điện thoại, anh rảnh thì gọi lại cho anh ta đi."

Nói rồi, liền đưa điện thoại qua.

Trùng hợp đúng lúc này, chuông điện thoại lại vang lên. Trên màn hình nhấp nháy bốn chữ lớn "Phó Giám Đốc Dương". Không biết vì sao lúc này trong lòng Kiều Bằng có chút hoảng loạn, luôn cảm thấy mơ hồ bất an.

Nhưng do dự vài giây, hắn ta vẫn bắt máy. Lúc này Phó Giám Đốc Dương đầu dây bên kia không thể tả nổi sự kích động: "Kiều tổng! Trời đất ơi, cuối cùng anh cũng bắt máy rồi! Công ty xảy ra chuyện lớn rồi!"

Kiều Bằng lòng "thịch" một tiếng, cổ họng cũng nghẹn lại: "Chuyện gì?"

Phó Giám Đốc Dương vội vàng gấp gáp nói: "Kho vận chuyển của chúng ta nổ rồi!"

Câu nói này trực tiếp khiến Kiều Bằng đang nằm trên giường bệnh bật dậy: "Sao lại đột nhiên bị nổ?"

Phó Giám Đốc Dương giải thích: "Những hàng hóa nguy hiểm đó bị chất đống quá dày đặc, cho nên mới nổ."

Kiều Bằng không khỏi giận dữ quát: "Tôi không phải đã nói với các người một lần không được kéo quá nhiều sao?!"

Về điều này, Phó Giám Đốc Dương không khỏi thì thầm: "Nói thì nói vậy, nhưng lợi nhuận này thật sự quá cao, gấp hai đến ba lần dự án thông thường, ai mà không động lòng chứ."

Kiều Bằng thấy hắn ta vẫn còn ngụy biện, tức đến nỗi trực tiếp chửi tục: "Bây giờ nổ rồi, còn động lòng cái quái gì nữa! Một khi cảnh sát đến, anh và tôi đều phải chết!"

Tuy nhiên không ngờ, lúc này Phó Giám Đốc Dương nhỏ giọng nói: "Cảnh sát đã đến tìm rồi."

Kiều Bằng sững sờ: "Cái gì?"

Phó Giám Đốc Dương vội vàng tiếp tục: "Vụ nổ lần này đã g.i.ế.c c.h.ế.t bảy nhân viên, còn làm ảnh hưởng đến khu dân cư lân cận, hôm qua cảnh sát và đội cứu hộ đã đến rồi, hiện trường tạm thời đã được kiểm soát, nhưng tình hình vẫn rất tồi tệ, cho nên anh mau nghĩ cách đi!"

Vừa nghe lời này, huyết áp của Kiều Bằng liền tăng vọt: "Bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, anh bảo tôi nghĩ cách, tôi có cách gì!"

Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên.

"Cốc cốc cốc——"

Kiều Bằng trong phòng bệnh ngẩng đầu nhìn ra, liền thấy hai cảnh sát đang đứng ở đó.

"Xin hỏi, có phải là ông Kiều Bằng không?"

Kiều Bằng lập tức có một dự cảm không tốt: "Tôi đây."

Một trong hai cảnh sát vẻ mặt không cảm xúc nói: "Chúng tôi đến để hỏi về vụ nổ kho logistics của công ty anh, mời anh theo chúng tôi một chuyến."

Trong lòng Kiều Bằng có chút hoảng loạn: "Tôi... tôi không biết gì cả..."

Nhưng hai cảnh sát kia vẫn luôn chỉ nói một câu: "Mời anh theo chúng tôi một chuyến."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-qua-chuan-quoc-gia-moi-ta-roi-nui-zmpk/chuong-467-troi-oi-dua-dong-troi.html.]

Thấy sắp sửa tiến lên động thủ thật, Kiều Bằng không biết vì sao đột nhiên mắt hoa lên, lại ngã vật xuống giường, khiến hai cảnh sát kia nhất thời sững sờ.

"Chồng ơi!" Vợ của Kiều Bằng thấy vậy vội vàng chạy lên kêu một tiếng, thấy hắn ta vẫn không phản ứng, vội vàng bấm chuông gọi: "Bác sĩ, bác sĩ mau đến, bệnh nhân lại ngất rồi!" Nhất thời, trong phòng bệnh lại một lần nữa trở nên hỗn loạn.

Tất cả mọi người chỉ có thể tạm thời chờ đợi bên ngoài. Nửa tiếng sau, bác sĩ lại một lần nữa đi ra từ phòng bệnh. Vợ của Kiều Bằng là người đầu tiên chạy tới: "Bác sĩ, chồng tôi thế nào rồi?"

Bác sĩ tháo khẩu trang, vẻ mặt có chút nghiêm trọng lắc đầu: "Tình hình chồng cô bây giờ rất tệ."

Lời này khiến vợ hắn ta kinh hãi: "Anh ấy chỉ đánh nhau với người ta, gãy sống mũi thôi mà, không đến nỗi vậy chứ?"

Bác sĩ nói: "Trong não chồng cô có một khối u, sau khi đánh nhau, bây giờ nó đã vỡ ra, chèn ép các tổ chức thần kinh khác."

Vợ hắn ta lập tức nói: "Vậy thì phẫu thuật ngay đi."

"Nhưng vị trí khối u của anh ấy rất xấu, hơn nữa từ hình ảnh cho thấy... khả năng ác tính rất cao."

Theo lời nói của bác sĩ, vợ của Kiều Bằng lập tức ngây người.

Vậy mà là khối u ác tính?! Sao lại như vậy!

Hai cảnh sát phía sau nghe lời này, nhìn nhau một cái, liền quyết định về đồn cảnh sát báo cáo tình hình trước. Thế là, đợi đến khi Kiều Bằng tỉnh lại, liền phát hiện hai cảnh sát kia vậy mà biến mất rồi.

Hắn ta trong lòng mừng rỡ, không màng đến những thiết bị trên người, hắn ta vội vàng xuống giường đi lấy một chiếc điện thoại khác trong túi áo mình. Nhưng ai ngờ vừa đi đến cửa, hắn ta lại nghe thấy giọng vợ mình từ bên ngoài cửa truyền vào: "Bác sĩ nói trong não anh ấy có khối u ác tính, ước chừng không sống được bao lâu nữa."

Bước chân Kiều Bằng khựng lại.

U ác tính?

Kẻ xui xẻo nào bị u ác tính vậy? Đang nghĩ ngợi, tiếng nói ngoài cửa lại vang lên.

"Anh còn bảo tôi ở lại với hắn ta? Anh điên rồi sao!"

"Anh tưởng tôi không biết phải lấy tiền về tay trước sao?! Năm đó tôi kết hôn với hắn chính là vì tiền của hắn, nhưng vấn đề là, bây giờ công ty hắn ta xảy ra chuyện rồi, tất cả tiền đều bị phong tỏa, tôi căn bản không lấy được! Nếu tôi còn ở lại, đừng nói đến di sản gì cả, ngay cả số tiền tôi đang có trong tay cũng sẽ bị phong tỏa!"

"Không được, tôi phải đưa con trai đi ngay lập tức!"

"Bao Khai Vũ, anh bị bệnh à! Đó là con trai của anh và tôi, anh không nghĩ cách đưa tôi và con trai đi, cứ bắt tôi và con trai ở lại bên cạnh Kiều Bằng làm gì!"

Kiều Bằng vốn đang lén nghe, trong chốc lát chỉ cảm thấy "Rầm" một tiếng, một tia sét đánh ngang tai trực tiếp nổ tung. Hắn ta vốn chỉ muốn hóng dưa, ai ngờ lại ăn phải dưa của chính mình!!!

Con trai không phải của hắn? Con trai vậy mà là của Lão Bao - bạn thân của hắn ta?!

Hơn nữa vợ mình ở bên mình, là để lừa tiền?!

Liên tiếp những sự thật bùng nổ khiến hắn ta trực tiếp sững sờ tại chỗ.

Mọc sừng, thằng hề...

Những từ này không ngừng va chạm kịch liệt trong não.

Ngay lập tức, một loại phẫn nộ không thể chịu nổi xộc thẳng lên đầu hắn ta! Hắn ta quả quyết muốn đẩy cửa xông ra...

Nhưng giây tiếp theo không biết vì sao đầu hắn ta lại đau như muốn nổ tung. Chuyện gì vậy? Tại sao mỗi lần cảm xúc kích động, đầu hắn ta lại đau như muốn nứt ra vậy.

Đột nhiên trong đầu hắn ta nhớ lại câu nói u ác tính mà đối phương vừa nói...

Đợi đã! Chẳng lẽ kẻ xui xẻo đó chính là mình sao?

Loading...