Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi - Chương 300: Thai Nhi Quỷ Dị Kì Lạ
Cập nhật lúc: 2025-06-24 03:22:51
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ thấy thứ bên trong bụng của Tô Gia Mộc đột nhiên cựa quậy. Và còn to lên một cách kỳ lạ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Điều này khiến những vị trưởng khoa bác sĩ giàu kinh nghiệm có mặt đều kinh hãi mở to mắt.
Cái bụng này rốt cuộc là sao vậy? Tại sao lại đột nhiên to lên?
Chưa đợi họ kịp phản ứng, trên bụng đó dần hiện lên một khuôn mặt trẻ sơ sinh dữ tợn đáng sợ.
"A——!!!"
Lúc này, một y tá mới thực tập được vài ngày sợ hãi kêu lên. Những người còn lại lúc này cũng bị biểu cảm kỳ quái của đứa bé sơ sinh kia dọa đến mềm cả chân, không màng đến phẫu thuật hay không phẫu thuật nữa, trực tiếp la hét rồi chạy tán loạn ra khỏi phòng phẫu thuật.
Lúc này, cha mẹ nhà họ Tô đang đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, vừa thấy cửa phòng phẫu thuật được mở lại, còn tưởng con trai mình xảy ra chuyện gì. Định tiến lên hỏi thăm, ai ngờ những người bên trong đều đồng loạt xông ra, mặt đầy vẻ kinh hoàng và hoảng loạn., khiến tim cha mẹ nhà họ Tô đột nhiên thắt lại.
Tô Tri Bá nhanh mắt lẹ tay túm chặt lấy vị Trưởng khoa Đinh kia, sốt ruột hỏi: "Con trai tôi đâu rồi?"
Tuy nhiên, vị Trưởng khoa Đinh kia mặt tái mét, đầy vẻ hoảng sợ chỉ vào phòng phẫu thuật, nói: "Ma... ma...!!!"
Nói xong liền mạnh mẽ đẩy Tô Tri Bá ra, loạng choạng chạy điên cuồng xuống tầng dưới của bệnh viện.
Nhìn đám người đó la hét ầm ĩ như điên, Tô Tri Bá không kìm được nhíu mày.
Ma? Ý gì vậy?
Ngay lập tức ông ta không chút do dự đi vào phòng phẫu thuật. Ai ngờ vừa vào, ông ta liền sững sờ.
Cái này... Bụng con trai đâu rồi?
Chỉ thấy Tô Gia Mộc đang nằm trên bàn mổ đã được gây mê toàn thân, lúc này bụng dưới phẳng lì, trơn nhẵn và nguyên vẹn, hoàn toàn không có dấu hiệu mang thai. Cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào của việc đụng dao.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chưa đợi ông ta kịp nghĩ thấu đáo, bà Tô cũng đi vào. Khi bà ta nhìn thấy bụng con trai mình biến mất, theo bản năng nói: "Ca phẫu thuật này nhanh vậy đã xong rồi sao? Cái quái thai đó đâu rồi?"
Tuy nhiên, đúng lúc bà ta vừa bước một bước về phía trước, kết quả bị Tô Tri Bá túm lại, bà ta khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Tô Tri Bá nhìn chằm chằm vào bụng con trai mình, giọng điệu nghiêm nghị nói: "Bụng của nó mất rồi."
Bà Tô không hiểu ý lời ông ta nói, chỉ theo bản năng trả lời: "Đúng vậy, tôi biết bụng mất rồi, nhưng tiến trình phẫu thuật này cũng quá nhanh, mới đưa vào chưa đầy mười phút mà đã xong rồi."
Tô Tri Bá đành phải giải thích: "Ý tôi là, cái bụng này tự nó biến mất rồi."
Bà Tô ngẩn ra: "Tự nó biến mất?"
Ngay lập tức nhìn kỹ vào bụng của Tô Gia Mộc. Quả nhiên, bụng phẳng lì, nguyên vẹn, không có một vết cắt nào.
Ngay lập tức bà ta giật mình: "Cái này..."
Không phẫu thuật, bụng làm sao mà biến mất được? Sáng sớm tự nhiên xuất hiện, bây giờ lại tự nhiên biến mất, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Lúc này, hai vợ chồng đều cảm thấy mọi chuyện có chút không ổn.
Đúng lúc này Viện trưởng Phạm biết được chuyện này, ông ta lập tức từ trên lầu chạy xuống, khi nhìn thấy bụng của Tô Gia Mộc cũng hoàn toàn sững sờ.
Làm nghề y bao nhiêu năm nay, đây thực sự là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ như vậy. Rõ ràng thiết bị đã chụp được khuôn mặt của đứa bé, sao chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ lại đột nhiên biến mất được chứ?
Mặc dù trăm mối không thể giải, nhưng lúc này đứa bé trong bụng đã biến mất, vậy thì chỉ có thể chấm dứt phẫu thuật, tạm thời đưa người đến phòng bệnh để anh ta tỉnh lại.
Tô Tri Bá lúc này vội vàng hỏi: "Viện trưởng Phạm, con trai tôi bây giờ rốt cuộc là sao vậy?"
Viện trưởng Phạm nhìn Tô Gia Mộc đang nằm trên giường bệnh chưa tỉnh lại, cùng với cái bụng phẳng lì của anh ta, cũng rơi vào trạng thái tự nghi ngờ: "Tình trạng của quý công tử, bệnh viện chúng tôi, bao gồm cả thế giới, có lẽ cũng không tìm ra ca bệnh thứ hai, nên mọi chuyện đợi cậu ấy tỉnh lại rồi làm xét nghiệm và kiểm tra thêm."
Tô Tri Bá cũng cảm thấy chuyện này quá phức tạp, liền gật đầu: "Được rồi, vậy tạm thời cứ như vậy." Nhưng ông ta nhanh chóng nghĩ đến những nhân viên y tế vừa nãy bị dọa đến phát điên.
Sau đó liền nhắc nhở Viện trưởng Phạm: "À đúng rồi, những nhân viên y tế vừa nãy đừng để họ nói lung tung."
Viện trưởng Phạm nghe vậy, lập tức cung kính gật đầu: "Rõ!"
Sau đó liền lập tức liên hệ trợ lý của mình đi nhanh chóng đưa mấy nhân viên y tế đó về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-qua-chuan-quoc-gia-moi-ta-roi-nui-zmpk/chuong-300-thai-nhi-quy-di-ki-la.html.]
Khoảng hai giờ sau, Tô Gia Mộc cuối cùng cũng dần tỉnh lại.
Ngay khi tỉnh lại, điều đầu tiên anh ta nhìn là bụng của mình.
"Thứ trong bụng tôi đã được xử lý rồi sao?" Anh ta hỏi.
Tô Tri Bá thản nhiên nói: "Không có."
Lời này khiến sợi dây trong lòng Tô Gia Mộc lại căng thẳng: "Không có?"
Anh ta lập tức sờ bụng mình. Kết quả phát hiện bụng mình đã phẳng xuống.
Anh ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nó biến mất rồi mà, bố sao lại đùa con như vậy."
Tuy nhiên Tô Tri Bá lại giọng điệu trầm trọng nói: "Bụng con là đột nhiên biến mất."
Tô Gia Mộc "a" một tiếng: "Cái gì gọi là đột nhiên biến mất, chuyện này là sao?"
Bà Tô một bên thấy anh ta vẻ mặt không hiểu chuyện, đành kiên nhẫn giải thích: "Con trai ngốc, nếu thật sự phẫu thuật cho con, làm sao bụng lại không có một vết sẹo nào chứ."
Được mẹ mình nhắc nhở như vậy, Tô Gia Mộc cúi đầu nhìn, quả nhiên trên bụng không có một dấu vết nào.
Sao lại thế này? Cái quái thai đó đâu rồi?
Lúc này, Tô Tri Bá nhắc nhở một câu: "Bác sĩ lát nữa sẽ đưa con đi kiểm tra lại."
Tô Gia Mộc nhìn cái bụng phẳng lì của mình, lập tức cảm thấy có chút kỳ quái.
Khoảng nửa tiếng sau, mấy y tá khác lại đưa anh ta đi kiểm tra.
Sau một hồi tất bật, tất cả báo cáo kiểm tra đều đã có. Viện trưởng Phạm càng xem những số liệu đó càng kinh ngạc.
Siêu âm B và CT đã hoàn toàn bình thường. Chỉ số hormone thai nghén và estrogen trong m.á.u lại đột nhiên trở về mức bình thường.
Cái này... Làm sao có thể chứ?
Trước sau chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ, điều này thực sự khiến người ta khó tin.
Tô Tri Bá đứng đó thấy ông ta mãi không nói, không kìm được hỏi: "Sao rồi?"
Viện trưởng Phạm dù không thể tin được, nhưng số liệu sẽ không nói dối, vì vậy ông ta chỉnh lại gọng kính, nói: "Chỉ số cơ thể của quý công tử hoàn toàn bình thường, siêu âm B và CT đều cho thấy bụng cậu ấy hoàn toàn bình thường."
Vừa nghe thấy bốn chữ "hoàn toàn bình thường", hai vợ chồng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Tri Bá ngay lập tức hỏi: "Vậy những số liệu và kết quả kiểm tra trước đó là sao?"
Viện trưởng Phạm đối với điều này gãi đầu, vẻ mặt khó xử: "Cái này... chúng tôi cũng trăm mối không thể giải."
Bà Tô một bên lúc này dứt khoát nói: "Tôi đã nói rồi mà các người đều là lang băm! May mà phát hiện kịp thời, nếu không con trai tôi đã phải chịu một nhát d.a.o oan uổng rồi!"
Viện trưởng Phạm bị mắng một trận, nhưng không dám phản bác, cuối cùng chỉ có thể với vẻ mặt tươi cười đích thân tiễn họ đến bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Khi lên xe, Tô Gia Mộc liên tục sờ vào cái bụng phẳng lì của mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dựa vào lưng ghế: "Hóa ra là hú vía một trận, thật sự dọa c.h.ế.t tôi rồi."
Bà Tô không vui liếc anh ta một cái: "Mẹ và bố con đều bị con dọa cho phát điên rồi! Con nói xem con, ngày nào cũng không để chúng tôi yên tâm!"
Tô Gia Mộc đối với điều này cũng rất vô tội: "Con cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì nữa."
Bà Tô nhân lúc Tô Tri Bá đang gọi điện thoại công việc, cố ý hạ thấp giọng, nói: "Mẹ thấy con nửa đêm hay lén lút đi bar chơi bời nhiều quá, sau này bớt ra ngoài cho mẹ!"
Tô Gia Mộc không ngờ việc mình làm, mẹ mình lại đều biết, thế là cười hềnh hệch lấy lòng: "Mẹ ơi, đừng như vậy mà..."
Bà Tô xưa nay đối với việc làm nũng của anh ta không có chút kháng cự nào, cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng chọc một cái vào trán anh ta, rồi không nói gì nữa.
Ban đầu tưởng mọi chuyện cứ thế kết thúc, nhưng đến nửa đêm, khi anh ta vừa chìm vào giấc ngủ, mơ hồ cảm thấy bụng mình có chút không thoải mái. Tô Gia Mộc chỉ nghĩ mình bị lạnh nên hơi đau bụng, nhưng khi anh ta cố nén đau, vừa bật đèn đầu giường, nhìn thấy cơ thể mình trong khoảnh khắc đó, liền kinh hoàng kêu lên.
"A——!!!"