Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi - Chương 248: Bùa Hộ Thân Là Giả Sao?

Cập nhật lúc: 2025-06-23 19:01:39
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Câu nói này khiến nụ cười của Tiền Hà đông cứng trên khóe miệng. Ngược lại, bà lão nghe vậy, thần sắc phấn chấn: "Có thể sao? Thật sự có thể sao?" Rõ ràng lời nói của Khương Nhất đã thắp lên hy vọng mong manh trong lòng bà.

Khương Nhất khẽ cười: "Có thể chứ, tôi sẽ cho anh ấy một lá bùa, như vậy anh ấy có thể ở bên cạnh bà, cho đến khi bà c.h.ế.t già."

Bà lão lúc này mừng rỡ khôn xiết. Bà ấy không thể ngờ rằng đứa con trai đã c.h.ế.t nhiều năm lại có một ngày có thể quay trở lại bên cạnh mình. Cảm giác mất mà lại được này khiến bà ấy mừng muốn ngất đi.

Tôn Hàn bên cạnh không hề nghĩ rằng mình lại có thể ở lại. Nếu thật sự có thể ở lại, thì mình có thể bảo vệ mẹ, còn có thể ở bên cạnh bà để làm tròn đạo hiếu! Tôn Hàn liên tục cảm ơn: "Vậy thật sự rất cảm ơn Đại sư."

Khương Nhất mỉm cười xua tay: "Chủ yếu là bị cô gái làm cảm động, nhìn xem người ta làm gì kìa, vì thương mẹ anh, mười năm như một chăm sóc không nói, còn để nhà anh bị chiếm đoạt, cô ấy còn đặc biệt bỏ tiền ra mua lại với giá thấp."

"Hơn nữa còn phải không ngừng phiền phức đuổi những người thân ác bá trong nhà anh, thậm chí đứa con trai nhỏ của mình suýt chút nữa mất cả mạng sống còn không tiếc."

"Sau này phát hiện ra sự tồn tại của anh, lại càng liều cả mạng sống, mua một lá bùa hộ thân đặt trên người mình, rồi dẫn mẹ anh đầu óc không tỉnh táo, không có chút bảo vệ nào dũng cảm xông vào tòa nhà ma ám, chỉ để gặp anh một lần."

Nói đến đây, Khương Nhất liền thở dài: "Người chí thiện chí đơn hư vậy, ngay cả tôi cũng tự hổ thẹn."

Tiền Hà nghe những lời "khen ngợi" của cô, sắc mặt trắng bệch. Trong lòng càng thêm căm hận. Cái thầy bói thối này lại đến quấy rối! Thật phiền phức!

Lúc này trong livestream lập tức vang lên một tràng cười phá lên.

[666 à, Đại sư biết âm dương quái khí thật.]

[Trời ơi, bị Đại sư nói như vậy, tôi thấy mục đích của người phụ nữ này thật rõ ràng!]

[Đại sư Âm Dương!]

[Lời này chỉ cần không phải kẻ ngốc, đều có thể nghe ra có vấn đề!]

[Chắc chắn rồi, làm gì có hàng xóm nào nhiệt tình đến mức ngu ngốc như vậy!]

Quả nhiên, Tôn Hàn vốn đang bị dắt mũi dần dần hoàn hồn lại. Đặc biệt là câu nói của Đại sư, cô ta có mang hộ thân phù, còn mẹ mình thì không... Lời này ẩn chứa vài phần ám chỉ.

Trong tòa nhà ma ám này, âm linh khắp nơi, mà mẹ mình không có hộ thân phù, điều đó có nghĩa là có thể bị những âm linh đó tông vào mà c.h.ế.t bất đắc kỳ tử. Người hàng xóm này trước tiên mua lại nhà mình với giá thấp, bây giờ lại để mẹ mình đi lang thang trong tòa nhà ma ám mà không có bảo vệ, đây không phải là g.i.ế.c người thì là gì?

Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt anh ta nhìn Tiền Hà dần thay đổi.

"Tại sao cô không mang cho mẹ tôi một cái hộ thân phù?"

"Tôi... tôi..." Tiền Hà bị anh ta hỏi như vậy, trong lòng không khỏi có chút hoảng loạn, nhưng sau đó cô ta nghĩ ra điều gì đó, vội vàng nói: "Đương nhiên là tôi sợ cô ấy mang hộ thân phù lúc đó lại vô tình làm bị thương anh chứ, với lại tôi nghĩ mẹ con anh tình cảm sâu đậm, anh nhất định sẽ không làm hại bà ấy đâu."

Tuy nhiên, đối mặt với một câu trả lời tưởng chừng hợp lý như vậy, Tôn Hàn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

"Thật sao?"

Tiền Hà nhìn ánh mắt sắc bén và u ám như chim ưng của anh ta, trong lòng "thịch" một tiếng, nói lắp bắp: "Đươn... đương nhiên rồi..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-qua-chuan-quoc-gia-moi-ta-roi-nui-zmpk/chuong-248-bua-ho-than-la-gia-sao.html.]

Tôn Hàn lập tức không nói thừa, trực tiếp hỏi: "Nếu đã như vậy, chi bằng cô làm việc thiện đến cùng, trả lại nhà cho mẹ tôi, sau này tôi sẽ bảo vệ mẹ tôi, để tránh việc người thân nhà tôi lại đến làm phiền cuộc sống bình thường của cô."

Bà lão bên cạnh lúc này cũng liên tục gật đầu: "Đúng vậy, cô em, con trai tôi cũng về rồi, tôi phải để thằng bé về nhà ở."

Tiền Hà nghe vậy, sốt ruột, buột miệng nói: "Thế thì sao được!"

"Không được sao?" Tôn Hàn lạnh lùng hỏi ngược lại.

Tiền Hà trong lòng thắt lại, lập tức tìm cớ cho mình, nói: "Không, không phải, ý tôi là, anh là ma mà, sao anh có thể chăm sóc mẹ anh chứ?"

Nhưng Tôn Hàn lại nói: "Không sao, tôi sẽ trông chừng cậu của tôi, để họ chăm sóc tốt."

Tiền Hà lập tức nói: "Thế thì sao được! Họ còn định đưa mẹ anh vào viện tâm thần đó, với lại mẹ anh đã quen với sự chăm sóc của tôi rồi, hà tất phải phiền phức như vậy chứ."

Tuy nhiên bà lão lại không hiểu được những lời lẽ trong câu nói đó của cô ta, chỉ không ngừng cười nói: "Con trai tôi về rồi, tôi sẽ khỏe lại, không cần cô chăm sóc nữa, mấy năm nay thật sự rất cảm ơn cô rồi."

Tiền Hà nhìn nụ cười hạnh phúc rạng rỡ trên khuôn mặt bà ấy, bản thân mình lại không thể nào cười nổi. Rõ ràng kế hoạch không nên như thế này! Sao đến cuối cùng người chưa giải quyết được, mà căn nhà sắp đến tay lại bay mất rồi?

"Nhưng nhà của dì Kim tôi đã cho thuê rồi, e rằng nhất thời khó mà xử lý được."

Tôn Hàn nhìn cô ta đủ loại lý do, trong lòng càng thêm khẳng định suy đoán của mình: "Cô không định trả lại nhà cho mẹ tôi phải không?"

Tiền Hà sợ căn nhà thật sự mất, lúc này cũng không còn giữ được vẻ ngoài nữa, liền mặt dày cười nói: "Đương nhiên không phải rồi, mấy năm nay mẹ anh ở nhà tôi ăn uống, dùng đồ của tôi, còn được tôi chăm sóc bảo vệ, cái này ít nhiều cũng phải tính vào căn nhà này chứ, nói nghiêm túc thì tôi là mua bán bình thường, không chiếm tiện nghi nhà các anh đâu."

Các cư dân mạng trong livestream nghe lời này suýt nữa bật cười vì tức!

[Má ơi, người phụ nữ này đúng là trơ trẽn!]

[Con trai người ta nhiều nhất cũng chỉ mới c.h.ế.t ba bốn năm thôi, tính theo giá bảo mẫu tại gia, một tháng tôi tính cho cô ta hai vạn, một năm là hai mươi bốn vạn, bốn năm là chín mươi sáu vạn, mà tòa nhà ma ám này thuộc khu trung tâm thành phố, theo giá thị trường hiện tại, ít nhất cũng năm mươi triệu! Cô ta dùng giá lao động chưa đến một triệu mà chiếm đoạt mấy chục triệu của người ta, đúng là vô liêm sỉ đến cùng cực!]

[Tôi đã nói cô ta sẽ lộ đuôi hồ ly mà, nhìn đi! Tôi thật sự không hề nói sai một chút nào!]

[Đại sư nói đúng, cô ta đưa bà lão vào tòa nhà ma ám thật sự không phải thật lòng, cô ta chỉ muốn g.i.ế.c người!]

[May mà Đại sư nhắc nhở, nếu không chúng ta đều bị cô ta lừa rồi!]

[Cái thằng con trai này sao giờ còn chưa bóp cổ cô ta! Tôi thật sự muốn trực tiếp ra tay!]

[Đúng vậy, dù sao ma g.i.ế.c người cũng không phạm pháp!]

Nghe lời nói trơ trẽn của cô ta, âm khí trên người Tôn Hàn dần trở nên nồng đậm: "Cô dám tính toán mẹ tôi như vậy, không sợ c.h.ế.t ở đây sao?"

Tiền Hà cười: "Tôi có hộ thân phù sợ gì chứ?"

Tuy nhiên giây tiếp theo, giọng Khương Nhất từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến: "Xin lỗi, quên nói, hộ thân phù của cô là giả."

Câu nói này khiến sắc mặt Tiền Hà thay đổi: "Cái gì?"

Loading...