Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi - Chương 183: Pháp Luật Vô Dụng? Rốt Cuộc Ai Sai!
Cập nhật lúc: 2025-06-22 19:18:35
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong chớp mắt, mọi người đều hoàn hồn lại.
Chỉ thấy gã đàn ông đó đã chạy ra khỏi đám đông! Hóa ra cái gọi là gọi điện thoại vừa nãy hoàn toàn chỉ là cái cớ!
Ngô Hữu Lương lập tức ra lệnh: "Đuổi theo!"
Toàn bộ đội viên đều xông ra.
Gã đàn ông thấy sự việc đã bại lộ, điên cuồng chạy về phía nơi đông người. Hắn ta biết gần đó có một chợ đêm. Thế là, lợi dụng địa hình quen thuộc của thành phố này, hắn ta lao như bay qua các ngõ hẻm.
Nhưng những cảnh sát kia cũng không phải tay mơ. Mặc dù không quen thuộc địa hình xung quanh, nhưng thể lực rất tốt, luôn bám sát hắn ta không buông. Hai bên cứ thế một trước một sau rượt đuổi nhau trong màn đêm đen kịt.
Cuối cùng không lâu sau, người đàn ông đã trốn thoát thành công vào chợ đêm.
Chợ đêm lúc hơn tám giờ là lúc đông đúc nhất, cả con đường tấp nập người qua lại, nhìn không thấy điểm cuối. Hắn ta cúi đầu nhanh chóng đi giữa đám đông chật chội, hai mắt không ngừng tìm kiếm lối thoát có thể ẩn nấp bỏ trốn.
Cuối cùng, hắn ta nhìn thấy một con hẻm nhỏ tối tăm. Lợi dụng lúc đông người, hắn ta lập tức nhanh chóng lách vào. Trong góc tối đen như mực, hắn ta thấy những người kia cứ thế xuyên qua đám đông chạy thẳng về phía trước. Thấy họ đã đi hẳn, người đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn ta không dám tiếp tục nán lại đây. Bây giờ thông tin đã hoàn toàn lộ ra, việc truy bắt toàn thành phố chỉ là sớm muộn!
Thế là hắn ta lập tức xuyên qua ngõ hẻm, định rời đi càng sớm càng tốt. Tuy nhiên điều hắn ta không ngờ là mình mới đi qua hai con đường nhỏ, vừa ra đến đường lớn, liền nghe thấy phía sau vang lên một tiếng: "Đi gấp thế à? Phan Vận."
Người đàn ông bị gọi tên đột ngột, bước chân theo bản năng khựng lại. Dưới ánh đèn đường, hắn ta quay đầu lại, liền thấy Mã Vĩnh Phúc từ trong bóng tối bước ra. Anh ta trông rất bình tĩnh, như thể đã chờ sẵn ở đây vậy. Điều này khiến Phan Vận vô cùng khó hiểu. Rõ ràng vừa nãy hắn ta đã cắt đuôi được họ rồi mà!
Có lẽ ý nghĩa trong ánh mắt hắn ta quá rõ ràng, Mã Vĩnh Phúc ngậm t.h.u.ố.c lá cười nói: "Đừng nhìn tôi như vậy, bây giờ là thời đại thông tin điện tử, không ai có thể thoát khỏi tay nó đâu."
Nói rồi, liền chỉ lên phía trên. Phan Vận theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện những camera giám sát đều đang chĩa vào hắn ta.
Mã Vĩnh Phúc ngậm thuốc lá, miệng lầm bầm: "Thằng nhóc, thật sự nghĩ mày có thể trốn thoát thành công mãi sao?"
Nhưng không ngờ khóe miệng Phan Vận lại nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: "Không thử sao biết được?"
Nói xong quay người điên cuồng chạy về phía trước. Mã Vĩnh Phúc phía sau cũng không vội, cứ thế đứng yên tại chỗ.
Phan Vận đang cảm thấy kỳ lạ, thì không xa đã xuất hiện bảy tám người. Chính là những người vừa nãy bị hắn ta cắt đuôi! Hắn ta biết, mình hoàn toàn không thể chạy thoát được nữa rồi.
Lúc này Mã Vĩnh Phúc cuối cùng hút xong điếu thuốc, đi tới: "Thử xong rồi, cảm thấy thế nào?"
Phan Vận hừ một tiếng cười: "Cũng không tệ lắm."
Lúc này Ngô Hữu Lương tiến lên còng tay hắn ta lại: "Đưa đi." Rất nhanh, Phan Vận bị hai người họ đưa đến phòng thẩm vấn. Còn t.h.i t.h.ể thì lập tức được giao cho pháp y giải phẫu và xét nghiệm.
Khoảng nửa tiếng sau, tất cả kết quả đã có.
Pháp y cầm báo cáo xét nghiệm, nói với họ: "Sau khi so sánh, t.h.i t.h.ể này và các t.h.i t.h.ể trước đây có cách c.h.ế.t giống nhau, ngay cả vị trí vết thương và lực đạo cũng tương tự, có thể cơ bản xác định là do cùng một người gây ra."
Mã Vĩnh Phúc đã chờ đợi câu nói này xong, lúc này quay đầu lại, cười nói với người bên cạnh: "Ai đó nhớ giặt vớ cho tôi nhé."
Nói xong, anh ta liền chắp tay sau lưng, ung dung bỏ đi. Chỉ còn lại Ngô Hữu Lương vẻ mặt vẫn không thể tin được đứng đó, lẩm bẩm: "Thật sự đã xem chuẩn rồi sao?"
Chuyện này cũng quá hoang đường rồi. Người đó làm sao mà biết được? Mang theo sự kinh ngạc này, anh ta mơ mơ màng màng đi theo sau Mã Vĩnh Phúc đến phòng thẩm vấn.
...
Lúc này, trong phòng thẩm vấn, các cấp dưới đang tiến hành thẩm vấn.
Nhưng Phan Vận vẫn không mở lời, khiến cuộc thẩm vấn rơi vào bế tắc.
Bây giờ thấy Mã Vĩnh Phúc và Ngô Hữu Lương đến, lập tức đứng dậy lùi sang một bên. Mã Vĩnh Phúc ngồi xuống một trong các ghế, hỏi: "Nói đi, tại sao lại g.i.ế.c người?"
Phan Vận lại bình thản nói: "Không phải tôi giết, chỉ là nhặt được ở ven đường thôi."
Đối mặt với lời bào chữa vớ vẩn như vậy, Mã Vĩnh Phúc cũng không tức giận, chỉ thuận theo lời hắn ta, hỏi: "Khi nào, đường nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-qua-chuan-quoc-gia-moi-ta-roi-nui-zmpk/chuong-183-phap-luat-vo-dung-rot-cuoc-ai-sai.html.]
Phan Vận không cần nghĩ ngợi nói: "Không nhớ rõ."
Mã Vĩnh Phúc tiếp tục hỏi: "Vậy nhặt được t.h.i t.h.ể tại sao không báo cảnh sát?"
Phan Vận dựa vào lưng ghế, khóe môi cong lên nói: "Tôi không biết bên trong là gì, tôi còn tưởng là chó chết, định mang về nấu ăn."
Vẻ mặt vô lại đó khiến hai cảnh sát phía sau lập tức tức giận. Đang định quát mắng, lại bị Mã Vĩnh Phúc ngăn lại.
Sau đó liền thấy anh ta ném một tập báo cáo dày cộp qua: "Đây là báo cáo khám nghiệm tử thi."
Phan Vận nhìn báo cáo trên bàn, lập tức cười: "Báo cáo khám nghiệm tử thi của anh có vẻ hơi dày đấy."
Mã Vĩnh Phúc cũng cười, anh ta nói: "Vì bên trong có báo cáo của mười bốn thi thể."
Trong khoảnh khắc, nụ cười trên môi Phan Vận đông cứng lại.
Mã Vĩnh Phúc lúc này mới bình tĩnh nói: "Đừng giãy giụa nữa, mười ba t.h.i t.h.ể kia đã được đào lên hết rồi, thủ pháp sát hại giống hệt t.h.i t.h.ể này, anh không thể trốn thoát được đâu."
Phan Vận nghe lời này, không khỏi cười lạnh một tiếng: "Tôi trốn cái gì? Bọn họ vốn dĩ đáng chết, tôi chỉ làm một việc đúng đắn mà thôi."
Ngô Hữu Lương bên cạnh lập tức tức giận quát: "Anh tùy tiện g.i.ế.c người, coi thường mạng sống người khác, anh còn thấy đúng sao?"
Phan Vận khinh thường hừ một tiếng: "Đó là vì bọn họ đáng chết, bọn họ đã ép c.h.ế.t nhiều người như vậy, dựa vào cái gì mà vẫn có thể tiếp tục sống?"
Ngô Hữu Lương giọng điệu sắc bén nói: "Cho dù bọn họ thật sự tác oai tác quái, cũng nên do cảnh sát bắt, pháp luật phán xét, chứ không phải tùy tiện một câu 'dựa vào cái gì' mà có thể tùy tiện đoạt mạng người khác!"
Phan Vận cười khẩy lạnh lùng: "Pháp luật có tác dụng gì, có thể khiến những người đã c.h.ế.t sống lại sao?"
Mã Vĩnh Phúc nói: "Cho nên anh dùng cách của mình để xử lý họ."
"Đúng!"
Mã Vĩnh Phúc lại hỏi: "Tức là, anh biết mình đang vi phạm pháp luật."
Phan Vận ngồi đó, trong mắt tràn đầy sự tự hào chứ không phải xấu hổ: "Tôi vi phạm pháp luật, nhưng tôi không sai, tôi là trừ hại cho dân."
Mã Vĩnh Phúc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, một lát sau, mới cười hỏi: "Nếu anh g.i.ế.c họ là trừ hại cho dân, vậy tôi g.i.ế.c anh, có phải cũng là trừ hại cho dân không?"
Phan Vận sững sờ.
Sau đó liền nghe Mã Vĩnh Phúc tiếp tục nói: "Theo logic của anh, anh g.i.ế.c nhiều người như vậy, dựa vào cái gì mà vẫn có thể tiếp tục sống? Tôi cũng không sai mới đúng."
Phan Vận rất nhanh phản bác: "Không giống, tôi g.i.ế.c toàn là người xấu!"
Mã Vĩnh Phúc nhướng mày: "Họ chỉ là bại hoại đạo đức mà đã bị anh định nghĩa là đáng chết, vậy anh, một kẻ g.i.ế.c người thực sự, nên được định nghĩa là gì?"
Phan Vận nhất thời bí lời: "Tôi..."
Mã Vĩnh Phúc tiếp tục nói: "Trên đời này mỗi người định nghĩa về thiện ác tốt xấu đều không giống nhau, cho nên mới cần pháp luật để vạch ra ranh giới đó. Anh lại nói pháp luật vô dụng?"
"Nếu không có pháp luật, anh đã bị tôi b.ắ.n c.h.ế.t ngay lúc bỏ chạy vừa nãy rồi."
"Chính vì có sự ràng buộc của pháp luật, anh mới có thể ngồi đây, nói chuyện với tôi."
"Anh tự cho mình là người phán xử để duy trì công lý của thế giới này, nhưng nói trắng ra anh chỉ là một kẻ hèn nhát chỉ dám trốn trong góc tối mà thôi!"
...
Ba chữ cuối cùng đó khiến Phan Vận lập tức kích động: "Không, tôi không phải!"
Lúc này liền thấy Mã Vĩnh Phúc đột nhiên "Rầm" một tiếng, đập mạnh vào bàn: "Có phải hay không trong lòng anh tự biết rõ! Nhưng bất kể là ai cũng không thể đứng trên pháp luật, coi thường pháp luật, chà đạp ranh giới pháp luật, cuối cùng chắc chắn sẽ bị pháp luật trừng phạt nghiêm khắc!"
Phan Vận vốn còn muốn phản bác, ngay lập tức bị tiếng gầm lớn đó của anh ta dọa cho hoàn toàn ngây người.