Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi - Chương 182: Bị Phát Hiện!
Cập nhật lúc: 2025-06-22 18:09:41
Lượt xem: 66
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tôi chính là cảnh sát."
Nói rồi anh ta rút ra thẻ cảnh sát của mình.
Người kia vừa thấy đối phương nói là cảnh sát, lập tức kích động la lên: "Chú cảnh sát, cứu mạng!"
Lúc này Mã Vĩnh Phúc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tên say rượu ác giả báo trước nói: "Cảnh sát, hắn ta lái xe đ.â.m tôi!"
Những người xung quanh lại không nhịn nổi, lập tức nói: "Nói bậy, rõ ràng là anh đ.â.m người ta!"
Sau đó Mã Vĩnh Phúc nói: "Gọi cảnh sát giao thông đến đây."
Nhưng không ngờ người đàn ông lại nói: "Không cần đâu, chúng tôi đã tự giải quyết rồi."
Tên say rượu bên cạnh lập tức la hét phản bác: "Ai tự giải quyết với mày, mày đ.â.m xe tao, còn đánh tao! Tao nói cho mày biết, mày c.h.ế.t chắc rồi! Mày có biết bố tao là ai không, nói ra có thể dọa c.h.ế.t mày đấy!"
Mã Vĩnh Phúc nhướng mày: "Nếu người ta không muốn tự giải quyết, vậy thì gọi cảnh sát giao thông đi, dù sao tôi cũng khá tò mò bố hắn ta là ai."
Tên say rượu nghe lời này, tiến lên bá vai Mã Vĩnh Phúc, cười hề hề nói: "Chú cảnh sát, muốn làm quen với bố tôi, đi cửa sau sao?"
Mã Vĩnh Phúc cười như không cười liếc nhìn hắn ta một cái, nói: "Được không?"
Tên say rượu thấy anh ta khôn ngoan như vậy, lập tức vỗ vai anh em tốt, nói: "Đương nhiên được rồi, chỉ cần chú nhốt thằng nhóc đ.â.m hỏng xe tôi vào tù, tiền đồ của chú sẽ sáng lạn đấy."
Ba chữ cuối cùng khiến Mã Vĩnh Phúc nhướng mày cười: "Ối, từng du học ở nơi sinh sống khá tốt đấy à?"
Tên say rượu cười rất tự hào: "Ở mấy ngày, giao thông bên đó tốt hơn bên mình, ít nhất không dám đ.â.m người rồi còn đánh người... chỉ là... chỉ là đồ ăn khó ăn lắm..."
Những người có mặt tại đó nghe lời này, chỉ thấy răng cấm cũng ngứa ran.
Riêng Mã Vĩnh Phúc lại rất bình tĩnh cười, nói: "Yên tâm, ở cục cảnh sát chúng tôi một ngày ba bữa đều khá ngon, đảm bảo đến lúc anh vào đó, sẽ không muốn ra đâu."
Tên say rượu đương nhiên không nghe ra lời ngụ ý trong lời anh ta, chỉ hăng hái nói: "Thật sao?"
Mã Vĩnh Phúc khóe môi cong lên cười, gật đầu: "Đương nhiên rồi."
Tên say rượu đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh ta một cái: "Được, thằng nhóc mày chơi đẹp đấy, đến lúc đó taobảo bố tao nhấc mày lên thật tốt, đảm bảo cho mày ăn ngon mặc đẹp! Cả đời không lo ăn uống, không lo đàn bà!"
"Vậy tôi đợi."
Mã Vĩnh Phúc nói xong, liền ra hiệu cho Ngô Hữu Lương. Ngô Hữu Lương nhìn thấy, trước tiên cho người đi gọi cảnh sát giao thông, tự mình đỡ tên say rượu đó ngồi sang một bên. Để tránh hắn ta bỏ trốn.
Đợi khi rảnh rỗi, Mã Vĩnh Phúc liền đi đến bên cạnh người đàn ông bình thường đó, nói: "Chiếc xe của anh bị đ.â.m khá nặng, mau xem thử hỏng chỗ nào."
Nhưng người đàn ông lại đứng đó, nói: "Chỉ là vấn đề nhỏ thôi, không cần phiền phức đâu."
"Vậy à..." Ánh mắt Mã Vĩnh Phúc sau đó rơi vào chiếc taxi: "Hay là tôi xem giúp anh nhé."
Nói rồi anh ta đi đến bên cạnh cốp xe, đưa tay định mở. Kết quả người đàn ông lại ngay giây phút đối phương chạm vào, trực tiếp đưa tay ấn chặt nắp cốp xe, lạnh nhạt nói: "Không cần đâu."
Mã Vĩnh Phúc mắt hơi nheo lại, anh ta ngậm thuốc lá, nói: "Tôi giúp anh kiểm tra một chút, không tốt sao?"
Nhưng người đàn ông lại nói: "Không cần đâu, bây giờ tôi chỉ muốn kiếm tiền, các anh đã làm mất rất nhiều thời gian của tôi rồi."
Thế nhưng Mã Vĩnh Phúc lại nói: "Yên tâm, nếu là như vậy, tôi nhất định sẽ giúp anh đòi thêm từ người gây tai nạn."
Lúc này, người đàn ông không nói gì nữa.
Thấy đối phương sắp mở cốp xe, lúc này cảnh sát giao thông đã đến. Mã Vĩnh Phúc với tư cách là cảnh sát không thể không kết thúc cuộc nói chuyện với người đàn ông, mà quay sang nói chuyện với cảnh sát giao thông.
Sau đó những cảnh sát giao thông đó lập tức bắt tay vào xử lý tên say rượu kia. Thực ra tên say rượu kia không cần đo nồng độ cồn, vừa lại gần đã nồng nặc mùi rượu, rõ ràng đã uống rất nhiều. Hơn nữa hoàn toàn không thể giao tiếp được. Cuối cùng đơn giản là đưa người lên xe cảnh sát, về cục cảnh sát tỉnh rượu cho tử tế. Dù sao tội danh lái xe khi say rượu của tên này chắc chắn không thoát được rồi.
Còn người đàn ông thì cứ thế đứng đó, từ đầu đến cuối đều tỏ ra rất hợp tác, vừa giải thích tình hình, vừa xuất trình giấy tờ. Trông có vẻ không có vấn đề gì. Rất nhanh cảnh sát giao thông nói một câu: "Xe của anh cần phải kiểm tra đánh giá, như vậy đến lúc đó mới có thể bồi thường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-qua-chuan-quoc-gia-moi-ta-roi-nui-zmpk/chuong-182-bi-phat-hien.html.]
Người đàn ông nói: "Chỉ bị đ.â.m móp mấy chỗ thôi, đến lúc đó tôi sửa lại là được, lát nữa tôi còn phải đi đón khách."
Cảnh sát giao thông cũng không ép buộc, rất nhanh buông lời: "Vậy đến lúc đó sửa chữa thì nhớ giữ lại hóa đơn, đến lúc đó có thể thanh toán."
Thế nhưng ngay lúc này, Mã Vĩnh Phúc đột nhiên mở lời: "Hay là bây giờ tôi xem giúp anh nhé, để tránh đến lúc lái xe lại xảy ra vấn đề."
Chỉ là người đàn ông vẫn luôn từ chối: "Không cần phiền phức đâu."
Mã Vĩnh Phúc cười một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén: "Là không cần phiền phức, hay là sợ phiền phức?"
Người đàn ông vẻ mặt bất lực nói: "Cảnh sát, tôi chỉ là một người nghèo muốn kiếm tiền, làm ơn đừng lãng phí thời gian của tôi nữa."
Mã Vĩnh Phúc thẳng thừng chỉ vào quán mì, cười nói: "Tôi đảm bảo, anh vào trong ăn hết bát mì đó, tôi cũng sửa xong cho anh."
Người đàn ông nhìn bát mì trên bàn đã nguội lạnh: "Bát mì đó hỏng rồi, tôi không muốn ăn nữa."
Mã Vĩnh Phúc nghe lời này, cười: "Người nghèo còn quan tâm mì hỏng hay không hỏng?"
Nói rồi, anh ta lập tức tiến lên mở cốp xe. Người đàn ông bên cạnh gần như theo bản năng liền mạnh mẽ tiến lên "Bốp" một tiếng, vỗ mạnh vào cốp xe. Cú đó để lộ sự dữ dội, khiến ánh mắt của những người có mặt không khỏi đổ dồn về phía hắn ta.
Mã Vĩnh Phúc nhướng mày cười: "Anh càng không cho tôi xem, tôi càng muốn mở ra xem thử."
Người đàn ông cũng không hề lùi bước, nói: "Anh không có lệnh khám xét, tôi có thể không cho anh mở."
Mã Vĩnh Phúc không nói gì. Chỉ nhìn chằm chằm vào người trước mắt.
Tài xế taxi.
Ra vào tự do, lại còn độc hành.
Khách chở cũng là đủ mọi miền.
Vận chuyển t.h.i t.h.ể cũng vô cùng tiện lợi.
...
Lúc này trong lòng anh ta đã có một linh cảm.
Có lẽ, người mà đại sư bảo mình đợi, anh ta đã đợi được rồi.
Đúng lúc anh ta định mở lời bảo Ngô Hữu Lương đi lấy lệnh khám xét, không ngờ lúc này cảnh sát giao thông bên cạnh lên tiếng: "Tôi không cần lệnh khám xét vẫn có thể kiểm tra tất cả các phương tiện đáng ngờ."
Nói rồi, bước lại gần. Người đàn ông nhìn thấy hai người họ đều đứng trước cốp xe của mình, im lặng hai giây sau, cuối cùng buông tay, nói: "Vậy tùy các anh."
Sau đó hắn ta nhìn Mã Vĩnh Phúc, nói: "Tôi vào xe lấy điện thoại, nói với khách một tiếng, hủy bỏ đơn hàng này trước." Rồi liền mở cửa xe.
Mã Vĩnh Phúc liếc nhìn hắn ta một cái, rồi cũng mở cốp xe. Liền thấy trong cốp xe có một chiếc túi hành lý màu đen rất lớn.
Anh ta khẽ nhíu mày. Ngay sau đó nhìn Ngô Hữu Lương một cái, lập tức kéo túi ra.
Theo tiếng khóa kéo nhanh chóng được kéo ra, bên trong xuất hiện một chiếc túi đựng xác trong suốt, một người đàn ông mập mạp toàn thân đầy máu, trừng mắt kinh hãi được đựng bên trong.
Những người dân xung quanh nhìn thấy cảnh này, lập tức há hốc mồm.
"Trời ơi!"
"Mẹ kiếp, đây là t.h.i t.h.ể sao?"
"Quá tàn nhẫn rồi!"
...
Rõ ràng họ không ngờ rằng một vụ đ.â.m xe khi say rượu, lại đ.â.m ra một thi thể!
Ngay lúc này, liền nghe thấy trong đám đông có tiếng hô lớn: "Không hay rồi, hắn ta bỏ chạy rồi!"