Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Livestream Cách Trồng Một Gốc Cây Thảo Ở Tinh Tế - Chương 35

Cập nhật lúc: 2024-09-13 15:41:43
Lượt xem: 50

Chương 35

 

Xếp hạng tổng hợp của hai chuyên ngành, thành tích của Bạch Phi đều đứng đầu lớp.

 

Sau kỳ thi cuối kỳ, cũng sắp đến ngày nghỉ.

 

Đang lúc các học sinh đều đang thảo luận nên dùng kỳ nghỉ này như thế nào, trường học đưa ra thông báo mới.

 

[Bởi vì kỳ nghỉ năm nay của chúng ta sớm hơn mười ngày so với những năm trước, cho nên trường chúng ta quyết định khôi phục lại trận đấu đã tạm dừng trước đó. Nhưng sân thi đấu và nội dung trận đấu có chút thay đổi, cụ thể xin xem hướng dẫn tiếp theo.]

 

Bạch Phi xem lướt qua một lần, sân bãi lúc trước bởi vì nguy hiểm còn chưa hoàn toàn được loại trừ, cho nên trong khoảng thời gian ngắn không thể sử dụng.

 

Nhà trường áp dụng một hình thức thi đấu mới, là hình thức và nội dung mới chưa từng có trước đây.

 

Nhưng lần này không phải toàn bộ nhân viên lại một lần nữa tham gia trận đấu, mà là những nhân viên trước khi trận đấu tạm dừng còn đứng tham gia trên sân thi đấu.

 

Tương đương với trận đấu lần trước là thi đấu thăng cấp, mà lần này mới là vòng chung kết.

 

Trận đấu vòng chung kết lần này, rõ ràng là để kiểm tra biểu hiện năng lực hợp tác đoàn đội.

 

Bởi vì nội dung cuộc thi chính là hợp tác đoàn đội, làm sạch khu vực ô nhiễm.

 

Khi nhìn thấy nội dung trận đấu này, toàn thể xôn xao.

 

Sao có thể thi cái này? Rõ ràng muốn hệ công kích và hệ phòng ngự chủ động lôi kéo hệ trị liệu nhập đội, nhưng tiến vào vòng chung kết hệ trị liệu lần sau đều ít so với lần trước.

 

Lúc trước liên hợp lại đem các bạn học hệ chữa trị loại ra ngoài thật cạn lời, càng cạn lời hơn chính là bắt hệ trị liệu đẳng cấp tương đối cao lại để biến họ thành túi chữa bệnh.

 

Trường học là cố ý nhằm vào bọn họ.

 

Ngay khi mọi người đang ồn ào, màn hình ảo trước phòng học sáng lên, hiệu trưởng ngồi bên trong chào hỏi các bạn học: "Chào các bạn, tôi biết các bạn có rất nhiều nghi vấn, sau đây tôi sẽ giải đáp từng câu một."

 

"Trước hết tôi sẽ giới thiệu một chút về quy tắc trận chung kết của chúng ta, lần này áp dụng hình thức tổ đội, sân bãi tiến hành thi đấu được chọn lại. Sân mà chúng ta thi đấu là sân được trường học lựa chọn tỉ mỉ từ hai tháng trước, đều là những khu ô nhiễm tân thủ rất phù hợp, tổng cộng ba cái cấp D, E, F, chúng ta sẽ căn cứ vào cấp của hệ chữa trị trong đội để phân đến khu ô nhiễm tương ứng với cấp đó, cho nên các học sinh không cần lo lắng đến vấn đề không công bằng."

 

Kế tiếp, hiệu trưởng còn nói một số hạng mục cần chú ý, mở ra thời gian đặt câu hỏi, có vấn đề ông sẽ giải đáp.

 

Trong đó có một học sinh yếu ớt đứng lên hỏi: "Nếu như trong đội không kêu gọi được người của hệ trị liệu vậy phải làm sao?”

 

Hiệu trưởng: "Ngay cả một đồng đội cũng không kêu gọi được, vậy thì các cậu trực tiếp bị loại đi.”

 

Một bạn học cũng đứng lên hỏi: "Có thể mang linh thực linh thú không?"

 

Hiệu trưởng: "Trên trận đấu chỉ cần không vi phạm quy định, những thủ đoạn khác đều có thể.’’

 

Nghe vậy, trong đó có vài bạn học thở phào nhẹ nhõm, tìm không thấy hệ trị liệu lập đội cũng không sao, có thể mang linh thực, linh thú thanh lọc cũng đủ.

 

Hiệu trưởng: "Đúng rồi, quên nói cho các cậu, những bạn học dự thi của chúng ta ngày mốt liền cần phải xuất phát đi khu ô nhiễm, cho nên ngày mai trước ba giờ chiều phải đưa danh sách thành viên tổ đội báo lên cho nhân viên công tác.” 

 

!!! Phía dưới lại là những tiếng kêu rên.

 

Trường học quả nhiên không phải người, ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không cho.

 

Sau đó, có rải rác vài bạn học hỏi xong vấn đề, toàn thể giải tán.

 

Mà bạn học lớp B tiến vào vòng chung kết, tất cả đều nhìn về phía Bạch Phi.

 

Đại lão! Dẫn theo tôi đi!

 

"Đại lão, tôi đúng có mắt không nhìn thái sơn, không ý thức được anh là người không thể thay thế, cho tôi thêm một cơ hội đi!"

 

Tôi rất nghe lời, tôi có khí lực, anh chỉ chỗ nào tôi đánh chỗ đó, chọn tôi chọn tôi!

 

Bạch Phi:...

 

Sau khi trở về Bạch Phi, bị tin tức từ người xa lạ oanh tạc, mở ra cơ bản đều là tự giới thiệu tổ đội.

 

Bạch Phi đành phải mở chức năng chặn tin nhắn rác, lúc này mới thanh tịnh được.

 

Trong đội cần những có người nào, trong lòng anh đã chọn được mấy người.

 

Sau đó lần lượt gửi lời mời cho Lê Văn, Hàn Kỳ Đàm, Hạ Nhiên Chi, rất nhanh liền nhận được hồi âm.

 

Lê Văn: [Được.]

 

Hàn Kỳ Đạm: [Nếu cậu không mời tôi, tôi sẽ tự mình tìm tới cửa.]

 

Hạ Nhiên Chi: [Ô ô ô cảm động, tuyệt không kéo chân cậu!]

 

Cuối cùng thương lượng với bọn họ, thông qua phương thức chiêu mộ chọn thêm một đồng đội.

 

Trong đội bọn họ hiện tại có hai hệ công kích, hai hệ trị liệu, thêm một hệ phòng ngự là được.

 

Thông báo chiêu mộ vừa treo lên, trong nháy mắt rất nhiều người bỏ phiếu.

 

Bạch Phi mở ra bộ lọc thông minh, chặn những phiếu không phải là người của hệ phòng ngự, chọn lựa ở những phiếu còn lại.

 

Chọn ra vài người, đem tin tức gửi cho ba người kia.

 

Rất nhanh quyết định, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao hệ phòng ngự tên là Tang Mạt.

 

Sau khi làm xong những thứ này, trời vừa tối không bao lâu.

 

Bạch Phi cũng không biết tại sao, lại một lần nữa tắt lưới lọc đi, để tin tức ùn ùn kéo đến, mỗi một cái nhanh chóng lướt qua.

 

Anh đang tìm một người tên Diệp Hoài, đoán chừng hẳn là hệ công kích.

 

Nhưng nhìn một vòng, không thu hoạch được gì.

 

Kỳ quái, từ sau lần đó không còn tin tức gì nữa.

 

Lần này tiến vào vòng chung kết, Bạch Phi cho rằng Diệp Hoài nói không chừng sẽ liên lạc với anh, kết quả cũng không có.

 

Quên đi, có lẽ người ta đã tìm được đồng đội thích hợp hơn.

 

Tất cả mọi chuyện kết thúc, đã đến buổi tối, ngày mai nghỉ ngơi một ngày, sẽ xuất phát.

 

Không biết sẽ đi đến khu vực ô nhiễm nào, nhưng dựa vào cấp bậc thành viên trong đội của anh mà nói, cấp D không cần phải chạy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-cach-trong-mot-goc-cay-thao-o-tinh-te/chuong-35.html.]

 

Bây giờ là lúc cần phải suy nghĩ xem nên sắp xếp Côi Tể với Tiểu Thời như thế nào, mặc dù nói có thể mang linh thực, nhưng hai người bọn họ không dễ mang đi, hơn nữa chúng thuộc về công ty, không biết có thể mang ra ngoài không.

 

Bạch Phi gọi tiểu Thời và Côi Tể tới: "Ngày mốt ta phải đi xa một chuyến, ngày mai đưa hai đứa về trung tâm nghiên cứu, chờ ta trở về sẽ đến đón hai đứa.”

 

Tiểu Thời: “Đi bao lâu?”

 

Bạch Phi: “Không rõ, khoảng mười mấy ngày.”

 

Trong nhóm chuyên nghiệp của anh, đã có người bắt đầu thảo luận du lịch ở đâu sau khi trận đấu kết thúc, vừa hay ở lại tinh cầu đó du lịch luôn.

 

Thông thường các khu vực ô nhiễm cấp D, E, F tập trung ở các tinh hà bốn đến sáu, là người của thiên hà thứ nhất thực ra rất ít khi được đi đến đến thiên hà xa như vậy, cho nên Bạch Phi cũng muốn thi đấu xong đi xem xem.

 

“Vậy hắn có đi cùng ba không?" Côi Tể chỉ vào chiếc lá trên vai Bạch Phi, hỏi.

 

“Diệp Tử đi cùng ta." Bạch Phi nói.

 

Côi Tể nhếch miệng: "Tại sao hắn có thể đi theo, chúng con lại không được. Ô ô ô ô, Bạch Bạch ba không thích chúng con.”

 

Bạch Phi nhìn thằng nhóc trước mặt đang gào thét, nước mắt cũng không chảy ra, có chút bất đắc dĩ: "Các con như vậy, không tiện mang theo.”

 

“Nói sớm chút, con còn tưởng rằng Bạch Bạch cảm thấy con không đáng yêu! Muốn ném tụi con về." Côi Tể dừng lại khóc lóc kể lể, đứng một bên.

 

Chỉ thấy trên người nó hiện ra hào quang màu đỏ nhạt, chỉ thoáng cái, Côi Tể đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ có thêm một đóa hoa hồng.

 

Tiểu Thời nhìn thấy cũng ngay lập tức làm theo, biến thành nguyên thân, nhưng nguyên thân quá lớn, sau khi chiếm cứ hơn phân nửa phòng khách, lại chậm rãi biến nhỏ lại, biến đến khi cùng hoa hồng chênh lệch không nhiều lắm.

 

Bạch Phi đi tới, nhặt hoa hồng và hoa ăn thịt người ở trên mặt đất lên, cảm thấy có chút buồn cười: "Muốn ta đưa các con vào khu ô nhiễm đến như vậy sao?"

 

“Có không gian trữ vật." Côi Tể đột nhiên từ nhụy hoa hồng mọc ra một cái miệng nói chuyện.

 

Bạch Phi: "Không gian trữ vật là trữ vật, các con đi vào sẽ ngạt chết.

 

Tiểu Thời: "Chúng con bây giờ là những vật thể."

 

Được rồi, đây là quyết tâm muốn đi cùng anh.

 

Bạch Phi gửi tin nhắn cho Wilson: "Tôi đưa Côi Tể và Tiểu Thời đi thi đấu, đứa nhỏ cũng phải đi mở mang kiến thức.”

 

Wilson: [Được, bọn họ đi theo cậu tôi yên tâm.]

 

Ha ha, anh không yên tâm.

 

Diệp Tử vẫn ở bên cạnh trầm mặc đột nhiên đi tới chọc chọc Bạch Phi, Bạch Phi chớp mắt, liền thấy Diệp Tử vươn ra hai sợi dây leo tinh tế, lần lượt quấn quanh hoa hồng và hoa ăn thịt người.

 

Dây leo mảnh nhỏ so sánh với hai đóa hoa thật sự là quá nhỏ, quá yếu ớt.

 

Chỉ thấy trên dây leo giống như nổi lên một đạo ánh sáng lạnh màu lam đậm, trong nháy mắt biến hai đóa hoa trở thành cỡ móng tay.

 

Hơn nữa Diệp Tử hóa thành vòng tay vòng quanh cổ tay trái của Bạch Phi.

Bạch Phi nhìn thấy trên vòng tay hiện tại ngoại trừ hai phiến lá nhỏ, còn có thêm hoa hồng cùng hoa ăn thịt người, đều rất nhỏ, treo ở trên dây leo bằng gỗ do Diệp Tử  biến ra.

 

Hiện tại cái vòng tay này của anh thật sự đã trở thành chuỗi vòng.

 

Bạch Phi không nhịn được chạm vào hoa hồng trên vòng tay, cánh hoa hồng cuộn tròn đầu ngón tay Bạch Phi. Lại đụng đụng hoa ăn thịt người, hoa ăn thịt người dùng hoa tâm cọ cọ vào đầu ngón tay anh.

 

Cái này tốt thật, thuận tiện mang theo, quan trọng là cuối cùng chúng cũng không thể nói chuyện.

 

Chỉ có Côi Tể và Tiểu Thời, bị biến cố đột nhiên làm cho mơ hồ, qua một hồi lâu mới kịp phản ứng.

 

Năm giác quan xung quanh đều tồn tại, chính là giống như không có biện pháp khống chế thân thể của mình.

 

Họ giống như bị treo trên cành cây của người khác, như một vật trang trí.

 

“Ngươi vậy mà dám đánh lén, ngươi rốt cuộc là thứ gì? Ngươi..."Côi Tể đột nhiên phát hiện miệng hắn bị bịt kín, ngay cả dùng ngôn ngữ thực vật công kích lá cây cũng không làm được.

 

"Như vậy dù sao cũng tốt hơn so với việc các ngươi bị nhốt trong không gian trữ vật, còn không cảm tạ ta." Diệp Hoài hừ lạnh một tiếng, sau khi phong tỏa thanh âm ồn ào, cảm thấy thế giới thanh tịnh trở lại, lại trở về lúc ban đầu chỉ có hắn và Bạch Phi.

 

Sớm biết vậy đã sớm đem bọn chúng biến nhỏ, hiện tại cuối cùng cũng không có ai làm phân tán lực chú ý của Bạch Phi nữa rồi.

 

Diệp Hoài cao hứng dùng phiến lá cọ cọ cổ tay Bạch Phi.

 

Côi Tể phát hiện động tác nhỏ này, cũng muốn cùng nhau cọ cọ, vừa cọ một chút, phát hiện mình không thể động đậy.

 

Nhìn về phía người khởi xướng, Diệp Tử khiêu khích nhìn lại nó, quấn ngón út Bạch Phi trước mặt nó.

 

Ngày hôm sau, Bạch Phi kéo bốn người còn lại vào một nhóm nhỏ.

 

Bạch Phi: [Các cậu có tư liệu về khu vực ô nhiễm cấp này không, có thể chia sẻ trong nhóm một chút. Thuận tiện nói xem mình mang theo thứ gì, xem có bỏ sót gì không.]

 

Vừa gửi xong, Bạch Phi đã thấy Tang Mạt gửi một file tài liệu tới.

 

Bên trong có giới thiệu rất toàn diện từ khu ô nhiễm cấp S đến khu ô nhiễm cấp F.

 

Hạ Nhiên Chi: [Like, đồng đội của tôi quả nhiên đáng tin!]

 

Hàn Kỳ Đàm: [Không có tên nhóm sao? Để tôi đặt tên.]

 

Hàn Kỳ Đàm đổi tên nhóm thành "Đội thanh lọc ô nhiễm chuyên nghiệp AASSS"

 

Hạ Nhiên Chi: [Ba người bọn họ cấp S tôi đều hiểu, cậu một cấp A đặt lên tôi cũng hiểu, nhưng một người A khác là cười nhạo cấp B của tôi sao?]

 

Hàn Kỳ Đạm: [Trong lòng tôi cậu chính là A, tinh thần lực cấp B, năng lực cấp A.]

 

Vừa nói xong, không lâu sau, Hàn Kỳ Đàm đổi tên nhóm thành "Đội thanh lọc ô nhiễm chuyên nghiệp 5S".

 

Hàn Kỳ Đạm: [Tôi đột nhiên lại cho rằng chúng ta đều là năng lực cấp S, lòng tự tin bùng nổ.]

 

Hạ Nhiên Chi: [Cậu vui vẻ là tốt rồi.]

 

Tang Mạt: [Rất tốt, rất có sĩ khí.]

 

Bạch Phi nhìn tên nhóm mới mà giật giật khóe miệng, một cái tên quê mùa.

 

Kệ đi, bọn họ vui vẻ là được.

 

Loading...