Livestream Cách Trồng Một Gốc Cây Thảo Ở Tinh Tế - Chương 32
Cập nhật lúc: 2024-09-13 15:41:21
Lượt xem: 46
Chương 32
Sau khi về nhà, Bạch Phi chụp một tấm ảnh gửi cho Lan Khuê.
【Tìm thấy rồi, đang ngồi trước cửa nhà tôi đây (hình ảnh)】
【Hôm nay muộn quá rồi, hai đứa nó tạm thời ở nhà tôi, cậu báo lại với những người khác ở viện nghiên cứu đi, ngày mai tôi sẽ đưa chúng nó về.】
Lan Khuê:【!!!Bọn nó sao lại tìm được đến chỗ của cậu rồi vậy?】
Hỏi hay lắm, vấn đề này anh cũng muốn biết.
Bỏ tin nhắn sang một bên, Bạch Phi khoanh tay: “Hai đứa sao lại tìm được chỗ này?”
Côi Tể khịt mũi: “Ngửi đấy, mùi của ba rất đặc biệt”
Thật đúng là mũi chó, Bạch Phi lười sửa lại cách gọi của nó.
Ném cho chúng nó một cái chăn để chúng tự trải lên sàn nhà ở trong phòng khách.
“Con muốn ngủ cùng ba.” Tên Côi Tể ôm chăn đưa ánh mắt mong chờ nói.
Đôi mắt long lanh nhìn anh, rất đáng yêu, nhưng khi Bạch Phi quay đầu nhìn thấy Tiểu Thời cũng dùng ánh mắt đó nhìn anh.
“Không được.” Từ chối một cách quyết đoán.
Đếm đến, hai cái đầu lông xù thò vào phòng Bạch Phi nhưng còn chưa thò được vào cửa phòng đã nhìn thấy bên người Bạch Phi có hai phiến lá quen thuộc đứng ở đó.
“Cút ra ngoài.” Tên Côi Tể và Tiểu Thời nghe thấy giọng nói của Diệp Hoài quanh quẩn bên tai
“Anh chiếm chỗ không nhiều, chia cho chúng tôi thì đã làm sao?” Côi Tể không quan tâm, còn muốn đến gần hơn.
Dưới ánh trăng bên cửa sổ, bọn chúng nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ cạnh giường vươn ra dây leo dài vài mét quấn lên người Bạch Phi.
Giống như đang khoe khoang với hai người ở bên ngoài cửa, còn phe phẩy chiếc lá.
“Không có chỗ cho các ngươi.” Ngày mai các ngươi sẽ bị trả về
Đáng ghét!
Côi Tể và Tiểu Thời cũng muốn biến thân nhưng chợt nhận ra không thể biến đổi được!
Có cái gì đó đang ngăn cản bọn họ, để bọn họ trơ mắt nhìn một phiến lá vươn ra từ trong dây leo hướng bọn họ đánh úp.
Toát lên hơi thở cảnh cáo, nhưng lại dừng lại ngay trước mặt.
Đẩy hai bọn họ một ra khỏi cửa rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Côi Tể và Tiểu Thời sau khi bị ăn hành chỉ có thể ngoan ngoãn đi trải chăn trên sàn.
Nhưng thù này bọn chúng nhất định ghi nhớ!
Diệp Hoài sau khi khoe khoang, uy h.i.ế.p xong thì phát hiện dây leo của mình quấn lấy Bạch Phi rất chặt.
Bạch Phi có chút không thoải mái mà nhíu mày.
Diệp Hoài buông dây leo ra, hóa thành hình người, nằm xuống bên cạnh Bạch Phi
Hơi thở nhè nhẹ bên cổ làm Diệp Hoài có chút không thích ứng được, quay đầu sang nhìn, thấy dưới ánh trăng Bạch Phi đang ngủ rất yên tĩnh.
Một lát sau cặp lông mi của Bạch Phi có chút rung lên giống như sắp tỉnh lại, làm cho Diệp Hoài chột dạ, trong nháy máy trở về lại hình dạng lá cây thì thấy Bạch Phi chỉ là đang trở mình.
Hôm sau tỉnh dậy, Bạch Phi nhìn thấy hai nhóc linh thực đang nằm ngủ trong phòng khách thì vô cùng hài lòng.
Rốt cuộc thì chúng cũng nghe lời, không lén lút bò lên giường.
Chỉ là anh thấy trên lưng mình có một vết hằn đỏ liền rơi vào trầm tư, không biết là từ đâu tới?
Bạch Phi vốn tưởng rằng phải tốn rất nhiều lời ngon tiếng ngọt mới có thể đưa được Côi Tể và Tiểu Thời trở về, nào ngờ anh vừa ra cửa thì tụi nó liền đi theo, cũng không hỏi xem là đi đâu.
Khi trở lại trung tâm nghiên cứu thực vật, cũng rất ngoan, còn lễ phép chào tạm biệt anh.
Một chút cũng không nhìn ra là những đứa nhóc đã chạy trốn.
Chờ Bạch Phi trở về sau khi hoàn thành một ngày học xong, lại nhìn thấy hai hình bóng quen thuộc đó, lần này không đợi đến ngày mai cậu liền đưa chúng nó về ngay trong đêm.
Nhưng bọn chúng thật sự rất ngoan ngoãn, sau ba lần liên tục như thế trung tâm nghiên cứu cuối cùng đã bỏ cuộc.
Giám đốc Wilson trực tiếp nói chuyện với Bạch Phi: “Tiểu Bạch à hay là cậu làm người chăm sóc cho Côi Tể và Tiểu Thời, để chúng đến nhà cậu đi, chỉ cần định kỳ mang chúng về trung tâm nghiên cứu là được. Hoặc là ban ngày cậu đưa chúng đến trung tâm nghiên cứu, ban đêm lại đón chúng về nhà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-cach-trong-mot-goc-cay-thao-o-tinh-te/chuong-32.html.]
“Được thì cũng được, nhưng nhà của em nhỏ quá, bọn chúng chỉ có thể nằm dưới đất, ngủ như thế không sợ hỏng linh thực của vườn chúng ta sao?” Bạch Phi cũng không có ý kiến, dù sao ban đêm chúng cũng rất yên tĩnh.
Hơn nữa không cho chúng đến, thì chúng cũng đã thuộc đường rồi
Chuyện thêm một cái giường, Bạch Phi cũng không ngại.
“Cậu không cần lo lắng, cậu là nhân viên ưu tú của trung tâm chúng ta, phúc lợi đãi ngộ nhất định sẽ theo sát. Chỉ cần cậu nuôi dưỡng tốt linh thực, tiểu Bạch cậu chắc chắn sẽ có tương lai.” Bạch Phi đúng lúc cắt đứt chiếc bánh lớn mà viện trưởng đang vẽ, cậu vừa mới làm bao lâu, sao lại thành nhân viên ưu tú rồi.
Ngày hôm sau Bạch Phi liền nhận được thông báo chuyển nhà, cũng không có quá nhiều thứ cần mang theo, hai phiến lá và hai cậu nhóc cùng dọn vào nhà mới.
Nhà mới có hai lầu, diện tích là hai trăm mét vuông, phía trên có một khu rừng nhỏ, cách nhà cũ của Bạch Phi cũng không xa.
Trong nhà đã được trang trí đơn giản, bản thân Bạch Phi có một phòng ngủ chính rất lớn, cửa sổ sát đất đối diện với bên ngoài, tổng thể căn phòng rất thoáng mát.
Đến Tiểu Thời và Côi Tể cũng có cho mình phòng riêng, phòng được chế tạo đặc biệt cho linh thưc, trong phòng ngoại trừ giường ra còn có một chậu hoa lớn, bên trong có đất dinh dưỡng cho linh thực.
Nếu không muốn ngủ trên giường cũng có thể ngủ trong chậu hoa.
Ba người một cỏ đi dạo một vòng xem xét hoàn cảnh, tỏ ra hài lòng đối với nhà mới.
Trên bàn trà trong phòng khách có một cuốn sách, Bạch Phi đi đến cầm lên.
Trên sạch viết《Sổ tay nuôi trồng và những điều cần lưu ý》,Bạch Phi cầm lên rồi tùy ý lật xem.
Bên trong tỉ mỉ đến độ linh thực mỗi ngày cần ăn mấy bữa, dinh dưỡng mỗi bữa cần phối hợp ra sao, khoảng cách giữa mỗi bữa là bao lâu, linh thực bị bệnh thì phải làm sao, có những triệu chứng gì và tương ứng những triệu chứng đó thì nên chưa như thế nào.
Ôi, thật phiền phức, Bạch Phi đóng sách lại, nhìn sang Tiểu Thời ngời bên cạnh, vẫy tay với nó.
“Tiểu Thời, giao cho ngươi một nhiệm vụ, bỏ chút thời gian đọc hết quyển sách này đi, tổng hợp lại các kiến thức.” Bạch Phi vỗ vỗ vào quyển sách.
Tiểu Thời im lặng một lúc rồi trả lời: “Con không biết chữ.”
“Ohh, quên mất.” Bạch Phi vỗ vào đầu mình, đồng thời thở dài nghĩ tại sao không có vài năm giáo dục cho linh thực để chúng có thể đọc sách biết chữ chứ.
Nhưng đột nhiên nghĩ đến, Diệp Tử chắc là biết chữ.
Bạch Phi lại kéo chiếc lá lại, hỏi nó: “Cậu biết chữ không?”
Phiến lá lắc lư thể hiện rằng nó biết chữ
Bạch Phi giơ ngón cái lên trước ngực: “Vậy thì cậu bỏ thời gian ra xem xem, thuận tiện chỉ cho bọn họ biết những điểm quan trọng và những điều cần chú ý.”
Những chiếc lá cuộn vào nhau, vỗ vỗ lên thân của nó giống như thể hiện rằng yên tâm cứ giao cho nó.
Vui mừng, đúng là chiếc lá cùng cậu đi học từ lúc đang trong giai đoạn hạt giống, quả nhiên không giống nhau!
Xem ra vẫn cần trung tâm tổ chức một lớp giáo dục để Côi Tể và Tiểu Thời có thể đi học mỗi ngày.
Sau khi sắp xếp xong Bạch Phi mặc kệ bọn chúng, tự mình đi thư viện tìm kiếm tài liệu.
Trước đó từng nghe Hàn Kỳ Đàm giới thiệu qua nhưng rất ít, vinh dự trên người nhiều vô kể, sau đó là đến lúc qua đời, chỉ như thế thôi là đã giới thiệu xong hết.
Một người lợi hại như vậy không thể chỉ được giới thiệu ngắn gọn vài ba câu được, Bạch Phi quyết định tự mình đi tìm tài liệu, anh cần hiểu rõ hơn về hệ trị liệu cấp S.
Thư viện của trường Canaan có diện tích rất lớn, số lượng sách rất nhiều, có những quyển không có ở bên ngoài.
Bạch Phi phát hiện những cuốn sách liên quan đến đại thần hệ trị liệu trong thanh tìm kiếm, sau khi tra ra được số hiệu, anh đi tìm tất cả chúng.
Một người nổi tiếng như vậy, tại sao tài liệu về ông lại ít đến kỳ lạ.
《Câu chuyện không thể không kể giữa ta và đại thần trị liệu》Bạch Phi mở sách ra, nhất thời ngón chân cấu xuống đất.
Đây vậy mà lại là muột cuốn tiểu thuyết Mary sue.
Tạm biệt, những thông tin tìm được lại ít đi một cuốn.
Lật tới lật lui không có thông tin hữu ích nào cả, nhiều thông tin chỉ là bịa đặt
Bạch Phi lần lượt đem sách trả về lại chỗ cũ, đang trả sách về lại thì không ngờ lại gặp Lê Văn.
Lê Văn nhìn quyển sách trong tay Bạch Phi rồi nói: “Hôm nào có thời gian có thể đến nhà tôi, nhà tôi có một cuốn sách về ông ấy.”
“Một cuốn.” Bạch Phi lần này không đặt nhiều hy vọng
Lê Văn: “Một cuốn còn nặng hơn tất cả những cuốn cậu đang cầm trên tay.”
Được rồi, Bạch Phi tạm thời tin: “Vậy không bằng bây giờ luôn đi.”