Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Livestream Cách Trồng Một Gốc Cây Thảo Ở Tinh Tế - Chương 19: Giống như chú chó nhỏ nhe răng trợn mắt

Cập nhật lúc: 2024-09-13 15:39:25
Lượt xem: 57

Chương 19: Giống như chú chó nhỏ nhe răng trợn mắt

Ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt biển những tia sáng mờ nhạt, khu rừng rậm gần trong gang tấc, những hàng cây cao lớn ngày càng tới gần, có tán cây lớn uốn cong rủ xuống, sắp chạm đến mặt biển.

“Vậy cậu đi cùng bọn họ, nhớ chú ý an toàn.” Khóe mắt Bạch Phỉ vẫn luôn nhìn mấy người ở trên boong tàu đối diện không dám lại gần đây, có lẽ vì thấy đất liền, nên bước mấy bước tới chỗ bọn họ. Vì thế dặn dò một câu cuối cùng, rồi không nói nữa.

Hạ Nhiên Chi chuyển đề tài: “Biết tại sao tôi muốn kiên trì ở đây đủ ba ngày không?”

Không đợi Bạch Phỉ trả lời, Hạ Nhiên Chi liền chủ động nói tiếp: “Đó là vì tôi cùng gia đình cá cược với nhau, nếu trong trận đấu này tôi ở lại hơn ba ngày, bọn họ sẽ đồng ý cho tôi học chuyên ngành chế tạo cơ giáp, còn không thì tôi phải ngoan ngoãn học chuyên ngành chữa trị.”

“Khi tôi nghe nói trong trường có một hệ chữa trị, không thể sử dụng được tinh thần lực, mà còn dám chọn học chuyên ngành chiến đấu cơ giáp, tôi vừa khiếp sợ cùng hâm mộ. Cho nên khi tôi có cơ hội lựa chọn, tôi nghĩ tôi nên làm theo đuổi điều mình thích mà không chút do dự, ít nhất tôi muốn thử một lần.”

Bạch Phỉ không nghĩ tới đối phương sẽ nhắc tới mình, dưới ánh nắng mặt trời nhu hòa, con ngươi màu hổ phách của Bạch Phỉ có chút nhạt màu, khiến cậu vô cớ trở nên dịu dàng.

Cậu nghĩ cậu đã biết được nguyên nhân mà các hệ chữa trị cùng nhau nộp đơn muốn tham gia thi đấu rồi, đó là trái tim đang dần thức tỉnh, cùng với không cam lòng đối kháng lại vận mệnh, còn có một chút khao khát tìm đến nguyện vọng của bản thân.

Chỉ với nguyện vọng này thôi, bọn họ không cần người khác đến cứu mình, họ cũng có thể tự cứu chính mình.

“Hơn nữa khi nhìn thấy cậu, tôi càng kiên quyết giữ ý nghĩ này của mình.” Hạ Nhiên Chi vỗ nhẹ lên đầu vai Bạch Phỉ: “Ngoại trừ là người khiến tôi khiếp sợ ra, không ngờ còn có một hệ chữa trị có sức chiến đấu tuyệt vời như cậu, chuyến đi lần này của tôi cũng không tệ.”

Khi đến bờ, Bạch Phỉ như thường lệ bày ra bộ dáng cướp đoạt vũ khí của mấy người kia.

“Mẹ nó, thì ra còn có thể chơi như vậy, đã học được.” Hạ Nhiên Chi kinh ngạc cảm thán.

“Lần sau cậu dùng s.ú.n.g năng lượng cấp thấp thử xem.” Bạch Phỉ nói.

Sau khi xuống thuyền, tên to cùng với những người khác không hiểu được Bạch Phỉ đang muốn làm gì, nhưng vẫn đưa vũ khí của mình ra, nếu không hắn ta sẽ lại nghĩ tới cảm giác bị trói chặt của ngày hôm qua.

Không nghĩ tới đối phương sau khi thu toàn bộ, liền vẫy tay rời đi.

Cứ như vậy mà đi rồi.

Lưu lại mấy người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, vẫn là Hạ Nhiên Chi đi ra, vỗ lên vai hắn ta: “Đứng ngốc đó làm gì nữa, khu rừng rậm nhiều nguy hiểm, đi nhanh thôi!”

“Nói thì nói như vậy, nhưng sao cậu còn muốn đi cùng bọn tôi?”

“Đương nhiên vì chúng ta là một đội, anh không cảm thấy sau khi trải qua việc ngày hôm qua chúng ta đã có tình cảm cách mạng không phải à? Anh nhẫn tâm để tôi rời đi khỏi đội của anh sao!” Hạ Nhiên Chi thuận miệng nói dối.

“Không phải, bọn tôi cho cậu lên thuyền không phải là vì muốn cho cậu vào đội.”

“Chứ không thì sao?”

“Chứ không thì sao?” Tên to con gãi đầu, hắn ta quả thật cũng không biết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/livestream-cach-trong-mot-goc-cay-thao-o-tinh-te/chuong-19-giong-nhu-chu-cho-nho-nhe-rang-tron-mat.html.]

“Nếu đại ca của mấy người đã nói như vậy, thì nhất định là như vậy đi, mau làm tôi tiến vào vòng tay của cả đội đi.” 

Cứ lôi kéo qua lại như vậy, nhóm tên to con hoàn toàn làm cho Hạ Nhiên Chi tiến vào hôn mê.

Thích làm gì thì làm đi, dù sao trước hết cứ cùng đi đến khu đồng bằng rồi nói tiếp.

Hành tinh Gamma 189 là địa điểm thi đấu của trường đại học Canaan, ô nhiễm được kiểm soát chặt chẽ, vì vậy đa số cây cối cao lớn ở đây đều là thực vật bình thường, còn những thực vật biến dị khác bị thả vào trong thì được phân bố ở những vị trí khác nhau trong khu rừng rậm.

Từ khi Bạch Phỉ tới đây, lần đầu tiên cảm nhận được thực vật chân chính, không có cọ cọ hay ôm ấp, không có thực vật biến dị nào có ý đồ muốn câu dẫn sự chú ý của cậu, cảm giác như trở lại quê hương thân yêu.

Ngay lập tức Bạch Phỉ quyết định ở lại đây thêm hai ngày, dù sao thời gian thi đấu là bảy ngày, không cần phải sốt ruột.

Càng đi sâu vào trong, ánh mặt trời dần bị che khuất bởi bóng cây trên đỉnh đầu, không khí lướt qua làn da mang theo cảm giác lạnh lẽo.

Bạch Phỉ vừa đi vừa quan sát hoàn cảnh, muốn tìm một nơi không bị làm phiền, để nghỉ ngơi thoải mái một ngày, cậu cảm thấy tối qua sau khi sử dụng tinh thần lực, trên người liền có chút mệt mỏi.

Trái ngược với Bạch Phỉ đang đi dạo trong khu rừng rậm, những người khác tiến vào rừng rậm, luôn nơm nớm lo sợ mà bước về trước.

Trước khi bọn họ tham gia thi đấu, đã đọc những tài liệu liên quan, khu rừng rậm nguy hiểm ở chỗ là có thực vật biến dị tiềm tàng trong đó, rất khó mà phân biệt được.

Những thực vật biến dị này đặc biệt rất thích đánh lén con người, một người chơi vừa mới đi vào, đi thật là lâu, vẫn không gặp nguy hiểm nào, nên mới buông lỏng cảnh giác, thì bị thực vật biến dị đánh lén sau lưng, treo cả người lên.

Không lâu sau Bạch Phỉ từ nơi này đi ra, con đường nhìn như chưa có ai đi vào, nhưng đi vào không lâu, vốn dĩ  Diệp Hoài đang ngủ say trên cổ tay Bạch Phỉ liền mở to mắt.

Thấy sau lưng Bạch Phỉ ló ra hai dây leo, một trái một phải, bộ dáng như thể muốn bắt cóc một cách lặng lẽ. 

Diệp Hoài rời khỏi cổ tay Bạch Phỉ, hai mảnh Diệp Tử đứng trên đầu vai Bạch Phỉ, dựng đứng lá lên, giống như chú chó nhỏ nhe răng trợn mắt.

Hai sợi dây leo có chút do dự, thực vật trước mắt nhìn có vẻ nhỏ bé đáng thương, nhưng không biết tại sao lại làm chúng nó sinh ra cảm giác muốn thần phục.

Bạch Phỉ đột nhiên cảm giác được dị động từ cổ tay lên đầu vai, nghiêng đầu qua thì phát hiện Diệp Tử hình như đang xù lông.

Bởi vì cậu bất ngờ quay đầu lại, dị động xuất hiện phía sau, hai sợi dây leo đột nhiên quấn vào nhau, lăn xuống đất, đem mình giả làm như một sợi dây thừng, lẳng lặng giả chết.

Bạch Phỉ nhìn toàn bộ quá trình: …

Nhìn cậu giống ngu ngốc lắm sao? Sẽ bị một nhóc thực vật lừa gạt cho qua.

Bạch Phỉ duỗi tay nhấc chiếc lá trên vai xuống, đặt vào lòng bàn tay, sờ mép lá: “Đừng sợ.”

Cậu theo bản năng cho rằng Diệp Tử là do bản năng sợ hãi khi đối mặt với đồng loại trông cường tráng hơn nó, vì vậy mới đem nó đặt trong lòng bàn tay, an ủi một phen.

 

 

Loading...