Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 15
Cập nhật lúc: 2025-04-15 05:56:15
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5pucxrInI7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong khuôn viên đại học Kinh Đại, tại phòng thí nghiệm trọng điểm của tỉnh. Phòng máy tính, mấy người do thầy Mộ Dung dẫn dắt, bao gồm cả nghiên cứu sinh và tiến sĩ sinh, đều luyến tiếc ngoái nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Nhìn cái gì hả?" Thầy Mộ Dung cau mặt, quở trách: "Sắp đến hạn nộp bản thảo tạp san rồi, luận viết văn đến đâu rồi? Số liệu thu thập xong chưa? Còn có tâm trí nghĩ đến chuyện khác."
Đám sinh viên đáng thương chỉ có thể khổ sở thu hồi ánh mắt, ép mình dán mắt vào màn hình máy tính. Mấy ngày trước, việc nhiều sinh viên ra ngoài ăn vặt, thầy Mộ Dung vẫn làm ngơ cho qua nhưng sáng nay, thầy Vương đã phái người đến dọn đi thiết bị mà họ vừa mới mượn được. Mọi người đều ngơ ngác, thí nghiệm còn chưa kịp làm, thiết bị đã bị thu mất rồi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Sau đó, thầy Mộ Dung giận đùng đùng bước vào phòng thí nghiệm, tuyên bố: "Từ hôm nay trở đi, không ai được phép ra ngoài ăn vặt. Mấy thứ đó không vệ sinh, học trò của ta sao có thể thông đồng với người khác!"
Cái gọi là "người khác" ở đây, đương nhiên chỉ thầy Vương.
Chuyện thầy Vương mê mẩn quán hoành thánh trước cổng trường đã lan truyền khắp văn phòng, không ít giáo sư vừa cười chê, vừa tò mò, tò mò nên phái sinh viên đi mua hoành thánh, mua được rồi thì lại "sa ngã" thế là, quán hoành thánh ở cổng nam, giống như một loại virus, lan truyền trong giới giáo sư đại học Kinh Đại. Thầy Mộ Dung hẳn là một trong số ít những người không bị "đồng hóa".
Hay nói đúng hơn, ông cũng thẹn quá hóa giận. Vương Kiến Hoa, cái tên đáng ghét đó, chỉ vì ông lỡ ăn một bát hoành thánh mà đã thu lại thiết bị cho mượn, khiến ông mất mặt quá. Vì thế, thầy Mộ Dung đứng lên chống lại món hoành thánh cổng nam, không chỉ tự mình chống lại, mà ông còn muốn phát động cả đám sinh viên cùng chống lại bị ép "chống lại" hoành thánh, đám sinh viên thần sắc ủ rũ nhìn ra ngoài cửa sổ, giật giật mũi cố gắng ngửi mùi hoành thánh trong gió.
Nghiên cứu sinh Tạ An Dương là một trong số đó. Ba ngày trước, anh ta bị bạn gái ở khoa Cơ khí học viện lôi kéo đến cổng trường làm "nhiếp ảnh gia", chụp ảnh soái ca bán quán. Ngày đó quán ăn vặt của Giản Vân Lam còn chưa nổi tiếng như vậy, anh ta và bạn gái không phải xếp hàng quá lâu, đã mua được một phần hoành thánh.
Từ ngày đó trở đi, cuộc sống của anh ta đột nhiên thay đổi. Cuộc đời, đột nhiên có hy vọng, khoảnh khắc vui sướng nhất mỗi ngày, chính là cùng bạn gái tầm 6 giờ chiều đi xếp hàng, đến 7 giờ thì được ăn một bát hoành thánh nóng hổi, mọi mệt mỏi viết luận văn đều tan biến hết.
Nhưng hôm nay, niềm vui duy nhất đó lại bị thầy Mộ Dung cắt đứt. Tạ An Dương chỉ cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc. Trên điện thoại, bạn gái đang nhắn tin cho anh ta, hóa ra hôm nay hoành thánh là hoành thánh dầu cay, nhìn ngon quá, nhưng chắc chắn anh ta không có phần... Nước miếng trong miệng không ngừng tiết ra, bụng thì réo ầm ĩ.
Đến giờ cơm, đám nghiên cứu sinh và sinh viên rủ nhau thu dọn đồ đạc, thầy Mộ Dung bắt họ ăn cơm chỉ được đến căn tin hoặc nhà hàng bên ngoài, không được đến quán ăn vặt, vì không vệ sinh còn phải gửi ảnh chụp chứng minh nữa chứ... Hôm nay tinh thần thầy cũng "tuyệt vời" thật.
Tạ An Dương đã ăn cơm tối rồi, buổi tối giáo sư muốn thảo luận với anh ta về luận văn, nên anh ta không đi được nhìn đám người rời khỏi, Tạ An Dương đột nhiên nảy ra một kế, ôm bụng: "Thầy ơi, em... em đau bụng quá."
thầy Mộ Dung đẩy kính, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn anh ta: "Có phải cậu muốn trốn đi ăn hoành thánh không?"
Tạ An Dương thề thốt: "Sao có thể ạ. Em sẽ không đi ăn mấy thứ đồ ăn không sạch sẽ đó đâu, nếu em ăn, em sẽ bị trời đánh."
Thầy Mộ Dung lúc này mới bán tín bán nghi cho anh đi. Sau khi Tạ An Dương rời đi, trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại một mình thầy Mộ Dung nhìn căn phòng trống trải, gió thu thổi qua, có vài phần thê lương.
Thầy Mộ Dung vẫn chưa ăn cơm tối hay là đi ăn chút hoành thánh nhỉ? Ý tưởng vừa lóe lên, thầy Mộ Dung lập tức cau mặt gạt bỏ ý niệm đáng sợ này. Cái loại quán ăn vặt đầu đường không vệ sinh đó, ông mới khinh thường ăn muốn ăn hoành thánh, ông chỉ ăn hoành thánh bạch ngọc một bát tám tệ của Đường Yến!
Nhưng mà... Thầy Mộ Dung tặc lưỡi, đột nhiên nhớ lại vị hoành thánh tôm tươi ăn sáng nay, tuy rằng để một đêm, nhưng vẫn dai ngon, tươi ngon và đậm đà.
Khi thầy Mộ Dung bước ra khỏi phòng thí nghiệm, ông vẫn tự tẩy não, nói rằng ông chỉ muốn đi xem thôi, hơn nữa phải xác nhận hoành thánh đó là "không sạch sẽ, không vệ sinh và không thể ăn" như vậy ông mới có đủ lý do để ngăn cản sinh viên đi ăn.
Rốt cuộc, ông là một vị thầy tốt, luôn nghĩ cho sinh viên ôm ý niệm đó, thầy Mộ Dung đeo khẩu trang và kính râm, thay áo gió đội mũ lưỡi trai, trang bị đầy đủ rồi đi đến cổng nam. Vì nghĩ cho sinh viên, thầy Mộ Dung cho rằng, mình nên xếp hàng vào đội ngũ, khảo sát mức độ khó khăn khi xếp hàng, mới có thể khuyên can sinh viên tốt hơn.
Vì thế, thầy Mộ Dung bắt đầu xếp hàng. Vì nghĩ cho sinh viên, thầy Mộ Dung cho rằng, mình nên mua một phần hoành thánh dầu cay, mới có thể đánh giá món ăn vặt ven đường này có phải là lãng phí tiền hay không.
Vì thế, thầy Mộ Dung quét mã trả tiền. Vì nghĩ cho sinh viên, thầy Mộ Dung cho rằng, mình nên nếm thử một miếng hoành thánh dầu cay này chỉ một miếng thôi, như vậy mới có thể mắng nhiếc món ăn vặt ven đường không sạch sẽ, không vệ sinh này...
Vì thế, thầy Mộ Dung rốt cuộc không nhịn được, tháo khẩu trang, run rẩy gắp lấy viên hoành thánh dầu ớt nóng hổi đưa vào miệng cắn vỡ lớp vỏ hoành thánh ngấm đẫm dầu cay, hương vị thịt đậm đà lan tỏa khắp miệng, vị tê tê của hoa tiêu, vị cay của dầu ớt bùng nổ trên đầu lưỡi, còn có tỏi băm phi thơm xen lẫn trong đó, trôi tuột xuống dạ dày.
Hương hoa tiêu và tỏi thơm nồng sộc lên khiến người ta muốn rơi lệ nhưng chỉ một miếng thôi, cả người liền ấm lên, môi tê dại, cay đến đổ mồ hôi lại không nhịn được muốn ăn thêm một miếng nữa.
Thầy Mộ Dung là người Tứ Xuyên, từ trước đến nay ăn cay rất giỏi, thích ăn cay, nhưng theo kinh nghiệm ăn cay nhiều năm của ông, bát hoành thánh dầu cay này cũng không thể chê vào đâu được. Nhưng mà...
"Không thể ăn chút nào!" thầy Mộ Dung vừa ăn vừa nghĩ, tức muốn hộc máu: "Tôi mới không thích đâu."
Ông khác với loại người tục tằn như Vương Kiến Hoa chỉ có nhà hàng sang trọng như Đường Yến mới lọt vào mắt ông nhưng... Vì nghĩ cho sinh viên, một tư cách một người thầy, đương nhiên phải hoàn toàn hiểu rõ sở thích của sinh viên cho nên thầy Mộ Dung quyết định "cắn răng" ăn thêm một bát nữa.
Vừa oán hận, thầy Mộ Dung vừa cay đến mồ hôi đầm đìa, không nhịn được tháo kính râm và mũ lưỡi trai, sau đó... Trong đám người, ông thấy Tạ An Dương dẫn đầu đám sinh viên của mình.
Những người luôn mồm thề thốt sẽ không đi ăn quán vặt, lúc này đang đứng bên cột đèn đường, cũng cay đến mồ hôi nhễ nhại, ăn uống thỏa thích, vừa ăn vừa phát ra những âm thanh kỳ quái:
"Ngon quá, ngon thật, mlem mlem."
"A! Ý nghĩa nhân sinh, chính là vì một miếng này!"
Thầy Mộ Dung thấy đám sinh viên. Đám sinh viên cũng thấy thầy Mộ Dung đang ôm bát hoành thánh dầu cay, ăn rất ngon lành.
Đám sinh viên: "..."
Thầy Mộ Dung: "..."
Không chịu nổi muốn đổi hành tinh để sống.
Vì có một số việc trì hoãn, 7 giờ 30 phút, Ninh Sanh mới đến cổng nam không lâu trước đó, thầy Vương đã tự mình nhắn tin cho y, bảo nếu y rảnh thì phải đến cổng nam nếm thử món hoành thánh dầu cay hôm nay, không cần lo lắng về tiền bạc, thầy Vương sẽ trả giúp Ninh Sanh.
Bao nhiêu năm nay, thầy Vương vẫn luôn quan tâm y, lo lắng y ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mỗi khi có chuyện tốt gì đều nghĩ đến y.
Hoành thánh dầu cay... Ngoài dự đoán, Ninh Sanh thật sự có chút muốn ăn. Khi còn bé, bà ngoại thường xuyên làm hoành thánh dầu cay, nhà y luôn rất biết làm đồ ăn cay, tương ớt cũng làm rất ngon. Đáng tiếc là, sau khi bà ngoại bị liệt, thì không còn làm hoành thánh dầu cay nữa ôm một tâm trạng khó tả, Ninh Sanh bước đến cổng nam.
Khác hẳn với ký ức về một cổng nam vắng vẻ, nơi này lúc này tụ tập rất đông người. Ánh đèn ấm áp rọi xuống, hương cay nồng nàn xộc thẳng vào mũi không ít nữ sinh nhận ra Ninh Sanh, lập tức huých tay đồng bọn, cả đám tụm lại ngắm trộm anh.
"Giáo thảo cũng đến ăn hoành thánh kìa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-15.html.]
"A a a, liệu anh ấy có bắt chuyện với ông chủ không? Hai đại soái ca đứng chung một khung hình, tớ không dám tưởng tượng luôn."
"Ninh Thần sắc mặt tái nhợt quá, có phải không ăn uống đầy đủ không vậy? Cổ tay còn ửng đỏ nữa, đau lòng ghê."
Là một trong những nhân vật chính của “Cố Chấp Độc Chiếm”, Ninh Sanh nghiễm nhiên là trung tâm của thế giới này. Dù y đến bất cứ đâu, cũng tự động thu hút mọi ánh nhìn nhưng phần lớn mọi người vẫn đang đắm chìm trong niềm vui mà ẩm thực mang lại.
Trong không khí thoang thoảng hương cay, có chút gì đó quen thuộc đến lạ. Ninh Sanh khẽ động tâm niệm, tiến đến trước quán, nói: "Ông chủ, cho tôi một phần hoành thánh dầu cay."
Giản Vân Lam nhìn chiếc thớt trống trơn, áy náy nói: "Xin lỗi bạn học, hôm nay hoành thánh dầu cay vừa bán hết rồi."
Giản Vân Lam ngước mắt, thấy Ninh Sanh thì chợt nhận ra y: "Cậu là cái người! Cái người kia."
Cậu vắt óc suy nghĩ hồi lâu, vẫn không tài nào nhớ ra tên Ninh Sanh, trong đầu chỉ hiện lên mấy chữ to đùng “nam tú” nhưng lại cảm thấy không được tôn trọng cho lắm.
"…Cái người bóc tôm siêu đỉnh." Giản Vân Lam cuối cùng cũng tìm được cách xưng hô phù hợp.
Đám bạn học xung quanh: "..." Khoan đã, anh ta vừa gọi giáo thảo là cái gì cơ?
Ninh Sanh: "..."
Ninh Sanh nhìn Giản Vân Lam. Giản Vân Lam đội mũ đầu bếp, đeo khẩu trang kín mít, trang bị đầy đủ, làm việc liên tục bên chiếc xe bán đồ ăn nóng hổi, mồ hôi nhễ nhại, nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn. Cậu đang thu dọn xe ba gác, chuẩn bị dọn hàng.
Nghĩ đến vị Giản thiếu gia này trước kia hào khí cỡ nào, vung tiền như rác, ở hội sở chọn hẳn mấy nam tú đến bóc tôm cho mình. Không ngờ, đến tối, cậu lại thật sự thành thành thật thật đạp xe ba gác ra đường bày quán có chút buồn cười.
"Cậu thật sự đi bán hàng rong?" Ninh Sanh không thể tin nổi hỏi.
"Thật sự bán chứ sao." Giản Vân Lam đáp: "Bán hàng rong là ngọn lửa sinh mệnh, là ánh sáng dục vọng của tôi. Đời này không thể không bán hàng rong được."
Ninh Sanh: "..."
Đúng là điên thật nhìn những chiếc bát trên tay mọi người, những chiếc hoành thánh da mỏng nhân to ngập trong dầu cay, rắc đầy vừng trắng và rau thơm, hương cay quyến rũ đến mê người...
Ninh Sanh, có chút đói bụng, bụng y truyền đến từng đợt run rẩy nhưng ykhông muốn nói ra càng không thể vì một miếng ăn mà hạ mình đi cầu xin người khác. Y chỉ im lặng nhìn phần dầu cay còn sót lại trong nồi, ánh mắt vô cùng chuyên chú, nhìn đến nao lòng.
Phú nhị đại mở quán ăn vặt, chắc là sẽ không ngon lành gì đâu. Ninh Sanh chỉ có thể gian nan tự an ủi mình như vậy... Giản Vân Lam lái xe ba gác rời đi nhưng những thực khách khác lại chẳng hề khách sáo, mỗi khi hoành thánh bán hết, đều sẽ diễn ra một màn truy xe kinh điển.
Hôm nay, người dẫn đầu là Lý Minh Hi, vì bận học ca tối mà lỡ mất. Anh ta cùng đám bạn học chung nhóm thuật toán vứt bỏ phong thái học bá trầm ổn thường ngày, vừa đuổi theo xe ba gác vừa rơi lệ đầy mặt:
"Lão bản ơ ơ ơ ô ô ô ô! Ngao ô ngao ô!"
"Vì anh, tôi biến thành người sói mất rồi!!"
"Vì anh, tôi nhiễm điên cuồng!!!"
Ninh Sanh: "..."
Ninh Sanh lặng lẽ quay mặt đi, từ chối thừa nhận đó là bạn cùng phòng của mình nhưng mà Ninh Sanh không nhịn được nghĩ thật sự, ngon đến vậy sao?
Phòng phát sóng trực tiếp, vị diện Vạn Giới.
Hơn 3000 người đang xem trực tuyến.
[Ha ha, ha ha ha ha, ha ha, có nên nói là tôi chẳng bất ngờ chút nào không?]
[Ông chủ Giản nhà mấy người chắc là đến giờ vẫn chưa đọc qua cốt truyện “Cố Chấp Độc Chiếm”, cậu ta! Thế mà! Không biết! Tên của Ninh Sanh.]
[Chói mắt cỡ nào! Hoang đường cỡ nào! Thất vọng cỡ nà.]
[Ha ha ha, tiểu phẩm sau khi kết thúc bán hàng mỗi ngày càng ngày càng buồn cười, không ngờ Lý Minh Hi cũng là một cây hài.]
[Nhìn Ninh Bảo có vẻ thèm hoành thánh lắm đó, nhưng mà bán hết rồi, ông chủ Giản thế mà thật sự không làm cho cậu ấy luôn, a a a a cậu ta là cái đồ ngốc bất cẩn gì vậy, đây là cơ hội tốt để tăng hảo cảm đó.]
[Cậu xem anh ta có vẻ để ý không kìa. (châm thuốc)]
Cốt truyện á, chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ bán hàng của cậu thôi!