Đột nhiên, tiếng gió rít lên bên tai.
Lâm Cấm nhanh chóng đầu né tránh bàn tay đang đánh tới từ phía , buông tay đang kìm kẹp Hổ Thiên , vội vàng lùi nhanh đến một vị trí khác.
Giây tiếp theo, Huyền Thất ở vị trí mà Lâm Cấm .
Ngũ quan của gã nhăn nhúm , vết sẹo mặt trông như một con rết ghê rợn.
“Mày cũng c.h.ế.t ?”
""Khí thế của Huyền Thất đột ngột đổi, ánh mắt thờ ơ cũng trở nên sắc bén. Gã chằm chằm Lâm Cấm như dã thú đang săn mồi, tỏa tín hiệu nguy hiểm.
Hổ Thiên dữ tợn một tiếng từ mặt đất dậy: “Cũng chút võ mèo cào đấy, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.”
Gã ngăn Huyền Thất , còn thì lao nhanh về phía Lâm Cấm. Nắm đ.ấ.m siết kêu răng rắc, tung một cú đ.ấ.m xé gió.
Lâm Cấm hai tay chống bàn ngả , nắm đ.ấ.m sượt qua ngay đầu cô. Cô liền lách sang trái, tóm lấy chiếc bàn dùng sức lật mạnh nó lên.
Hổ Thiên cúi tung một quyền đ.ấ.m nát chiếc bàn, nhanh như chớp áp sát Lâm Cấm, giáng một đòn trời giáng vai cô.
Lâm Cấm ôm vai lảo đảo lùi hai bước, lưng đập tường. Cô khẽ nhíu mày, cả bả vai bắt đầu tê dại. Cô cảm giác vai như sắp vỡ vụn, sức của gã đàn ông quá lớn, loại tép riu như Lý Đại Bưu, mà là một kẻ luyện võ thực thụ.
Lâm Cấm dám chần chừ, thấy Hổ Thiên vung nắm đ.ấ.m tới, cô vội đầu né .
“Rầm!”
Căn phòng rung chuyển, bóng đèn thủy tinh trần cũng lắc lư. Nắm đ.ấ.m của Hổ Thiên găm sâu trong tường, đục một cái hố to.
Lâm Cấm nhấc tay trái lên, tung một cú đ.ấ.m trúng cằm Hổ Thiên, đó cúi thấp , lao tới ôm lấy eo gã hòng đẩy xa.
Cơ bắp của Hổ Thiên cứng như sắt đá, Lâm Cấm dùng hết sức lực cũng thể đẩy lùi gã. Ngược , Hổ Thiên rút tay khỏi tường, gập khuỷu tay thúc một cú cực mạnh lưng Lâm Cấm.
“Hự!”
Cơn đau nhói từ lưng truyền đến, Lâm Cấm thoáng chốc mất khả năng hành động. Cô khuỵu xuống đất, trán vã mồ hôi lạnh.
“Cấm Cấm!”
Giang Nhạc bên cạnh sợ đến hoa dung thất sắc. Thấy Lâm Cấm đánh đến mức quỳ rạp xuống đất, cô vội quanh. Thấy bên cạnh bàn còn một cái gạt tàn thuốc, cô chút do dự chộp lấy nó ném thẳng Hổ Thiên.
“Choang!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-63.html.]
Chiếc gạt tàn đập lưng Hổ Thiên, lớp thủy tinh dày vỡ tan thành nhiều mảnh như thể va đá tảng.
Ánh mắt Hổ Thiên trở nên độc địa. Gã buông Lâm Cấm , lập tức tiến về phía Giang Nhạc.
Giang Nhạc sợ đến hồn bay phách lạc, vội vàng chộp lấy một chiếc ghế đẩu giơ lên che ngực.
“Anh... , đừng qua đây, dạng dễ bắt nạt !”
Hổ Thiên mới hai bước thì chân bỗng cứng . Gã cúi đầu xuống, thấy Lâm Cấm đang quỳ đất tóm lấy cổ chân .
Máu tươi trào từ khóe miệng Lâm Cấm, gân xanh nổi cuồn cuộn mu bàn tay. “Không .”
Hổ Thiên mà như , , dùng chân giẫm lên mu bàn tay của Lâm Cấm.
“Buông .”
Lâm Cấm cắn chặt răng, cơn đau ở vai và lưng hành hạ cô, nhưng cô vẫn kiên quyết nắm chặt lấy Hổ Thiên buông.
Giang Nhạc xem mà kinh hồn bạt vía, cũng chẳng màng đến nỗi sợ hãi của bản , giơ chiếc ghế đang cầm trong lòng lên tiếp tục ném về phía Hổ Thiên.
“Mày buông Cấm Cấm !”
Chiếc ghế bay , nhưng giữa đường Huyền Thất nhanh tay bắt . Gã vung chiếc ghế, ném thẳng tấm kính phía Giang Nhạc.
“Xoảng!”
Tấm kính trong suốt vỡ tan, mấy mảnh vỡ rơi xuống lưng Giang Nhạc.
“A!” Giang Nhạc ôm đầu sợ hãi thụp xuống.
Sát khí cuộn trào trong đáy mắt Huyền Thất, gã khóa chặt ánh Giang Nhạc.
“Mày cũng thử !”
“Nhạc Nhạc!”
Ở góc tường, Minh Tuệ khó khăn dậy. Nhân khoảnh khắc nắm đ.ấ.m của Huyền Thất sắp giáng xuống, cô vội lao tới đẩy ngã Giang Nhạc xuống đất.
Nắm đ.ấ.m của Huyền Thất nện thẳng Minh Tuệ, khiến cô phun một ngụm m.á.u tươi nữa.
Trong khi đó, Hoa Dĩ đang quầy thu ngân, sự choáng váng trong mắt cô dần tan biến. Cô ôm đầu bò dậy, lê cái chân tập tễnh, nhặt lấy chiếc xẻng nấu ăn rơi đất, lấy hết dũng khí ném nó về phía đầu Huyền Thất.