Sau khi tin nhắn đó gửi , nhóm chat đang sôi nổi bỗng im bặt.
Lâm Cấm chỉ nghĩ rằng các bạn bắt đầu gọi món nên cũng suy nghĩ nhiều, cầm chặt điện thoại, tựa cột tay vịn tàu và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hôm nay cô kiếm gần 800 tệ, coi như cũng gỡ tiền mua máy móc.
Từ khi đại học, cô ít khi đến đây bán hàng, hồi cấp ba, cứ mỗi dịp nghỉ là cô đây mở quán. Tuy bận rộn nhưng thật sự kiếm tiền. Bây giờ mấy tháng , suýt chút nữa quen với cường độ công việc .
Hiện tại Lâm Cấm chỉ trong tay ba vạn tệ, bốn năm đại học đều trông cậy tiền . Cô ghi doanh thu hôm nay sổ, nghĩ vẫn cố gắng đến đây bán nhiều hơn. Dù xa một chút, nhưng chỉ cần kiếm tiền thì chuyện đều thành vấn đề.
Cửa tàu điện ngầm mở , đến trạm Làng Đại học.
Lâm Cấm cầm lấy điện thoại và đồ dùng cá nhân, theo dòng xuống xe. Tuyến tàu điện ngầm mệnh danh là “tuyến tử thần” của thành phố An, chẳng giờ cao điểm nào cả, vì lúc nào cũng là giờ cao điểm. Người đông đến nỗi chỗ đặt chân, cô gần như dòng chen lấn, đẩy về phía .
Mãi mới chen khỏi cửa tàu điện ngầm, Lâm Cấm bộ về phía quán ăn. Còn rẽ con hẻm, cô thấy tiếng náo loạn ở phía .
Vài vị khách vẫn còn đeo tạp dề của quán hoảng hốt chạy , đổ xô khỏi hẻm, miệng còn la hét đòi báo cảnh sát và đánh .
Đánh ?
Lâm Cấm vội vàng rút điện thoại hỏi thăm ba bạn cùng phòng, thấy mãi ai trả lời tin nhắn, lòng cô nóng như lửa đốt, vội vàng chạy thẳng con hẻm.""
“Bốp!”
Cái tát bất ngờ khiến Minh Tuệ choáng váng.
Cô lảo đảo, chỉ trong chốc lát, một bên má sưng vù lên như cái bánh bao.
Bà chủ quán sợ hãi, Hoa Dĩ và Giang Nhạc cũng run lên vì kinh hoàng.
“Sao mày đánh !”
Phản ứng , cả hai vội vàng chạy lên. Hoa Dĩ vội kéo Minh Tuệ về phía , còn Giang Nhạc thì tức điên lên, chống nạnh hét mặt bọn chúng.
“Mấy điên ? Cướp chỗ thì thôi , còn dám đánh ? cho mà , chuyện hôm nay chúng để yên !”
Bà chủ vội vàng ném cái khay xuống, chạy đến mặt ba cô gái cố gắng xoa dịu Hổ Thiên.
“Xin các giai, hôm nay quán nhỏ đóng cửa sớm, các mau quán khác ăn ạ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-61.html.]
Đầu óc Minh Tuệ ong lên một tiếng, mắt cô hoa , tai ù . Mãi một lúc , cô mới bàng hoàng nhận .
Mình đánh!
Từ nhỏ đến lớn luôn ba nâng niu như báu vật trong tay, Minh Tuệ thể tin đánh, mà còn đánh bởi một gã đàn ông cướp chỗ của . Từ nhỏ đến lớn cô từng ba đánh lấy một cái, mà bây giờ một kẻ lạ mặt tát ngay giữa chốn đông .
Cơn tức giận trong lòng Minh Tuệ bùng lên tận não, lý trí bay biến sạch sành sanh, trong đầu chỉ còn ý nghĩ đánh trả.
Cô giận dữ gạt tay Hoa Dĩ , lao đến xô đẩy Hổ Thiên.
“Thằng đầu trọc khốn kiếp, mày vô liêm sỉ như ! Mày cướp chỗ của tao mà còn vênh váo ? Ba tao còn từng đánh tao, mày lấy tư cách gì mà dám đánh tao?”
Minh Tuệ dùng hết sức bình sinh để xô đẩy, nhưng Hổ Thiên vẫn im nhúc nhích. Chân gã như dính chặt xuống sàn, vững như một bức tường, căn bản thể lay chuyển.
Sắc mặt Hổ Thiên sa sầm.
Nghe Minh Tuệ liên tục gọi là “thằng đầu trọc”, cơn giận của gã thèm che giấu nữa, nắm đ.ấ.m siết chặt kêu răng rắc.
Gã nở một nụ âm hiểm: “Được lắm! Đây là mày tự tìm lấy.” Nói , gã nhấc chân lên, tung một cước đá thẳng bụng Minh Tuệ.
Trong nháy mắt, Minh Tuệ đá bay ngoài.
Cơ thể cô đập mạnh bức tường cứng ngắc, rơi xuống đất, đau đớn nôn một búng m.á.u tươi.
“Phụt!”
Máu tươi phun sàn nhà, bụng Minh Tuệ quặn lên từng cơn, thở yếu ớt, mắt cô thứ nhòe .
“Tuệ Tuệ!”
“Minh Tuệ!”
Hoa Dĩ và Giang Nhạc mặt mày biến sắc.
Cả hai vội vàng chạy tới, quỳ xuống bên cạnh Minh Tuệ, cuống cuồng cả tay chân.
“Tuệ Tuệ, ?”