“Manh Tâm, em ? Sếp Trữ tìm em đấy.”
Một cô gái tóc xõa vai vẫy tay với Khương Manh Tâm bước từ thang máy, chỉ chỉ về phía cánh cửa lớn lưng, thầm mặc niệm cho cô hai giây.
“Em , lúc nãy tìm em nên sếp Trữ nổi cáu một trận đấy. Lát nữa trong nhớ nhỏ tiếng một chút, kẻo đổ thêm dầu lửa.”
Khương Manh Tâm tắt màn hình điện thoại, liếc cánh cửa đang đóng chặt, mỉm đặt mấy ly cà phê lên bàn cô bạn đồng nghiệp.
“Xin nhé, việc xuống lầu, mấy ly cà phê mời .”
Cả phòng thư ký lập tức xúm , mỗi cầm một ly cà phê rối rít cảm ơn.
“Cảm ơn trợ lý Khương nhé! Hôm nay tụi chị ăn cháo ăn phở là nhờ cả em đấy.”
Khương Manh Tâm liếc một cái, trêu ghẹo: “Em chỉ thể là sẽ cố hết sức thôi, ăn hải sản thì đừng trách em.”
Cô gái tóc xõa vai hì hì: “Sao thể chứ, phòng thư ký của chúng ăn sang đều trông cậy em cả. Cái tính khí quái đản của sếp Trữ cũng chỉ em mới chịu nổi thôi.”
Đừng sếp Trữ ai gặp cũng mến, trong công ty yêu thích, chỉ đám thư ký các cô mới rõ bản chất thật của .
Hào phóng thì đúng là hào phóng thật, thưởng tiền chẳng bao giờ tiếc tay.
một điểm duy nhất , đó là gương mặt lạnh như tiền, hễ ý là khí lạnh tỏa xung quanh, tảng băng di động thể đóng băng khác đến chết.
Trước khi trợ lý tổng giám đốc, các cô hiểu sống sót qua ngày bằng cách nào. Giờ Khương Manh Tâm, áp lực cuối cùng cũng san sẻ một nửa.
Vì , trong phòng thư ký đều coi Khương Manh Tâm như cứu tinh. Mỗi sếp Trữ nổi giận, chỉ cô mới cứu vãn tình hình, còn hiệu quả hơn cả cô chủ nhỏ của công ty.
Khương Manh Tâm đưa ngón trỏ lên môi: “Suỵt, nhỏ tiếng thôi, để sếp Trữ thấy thì .”
“OK, OK!”
Cả đám vội vàng im bặt.
Khương Manh Tâm cánh cửa phòng tổng giám đốc đang hé một khe nhỏ, cô đến phòng pha một ly cà phê phin giấy mới gõ cửa.
“Cốc, cốc.”
“Sếp Trữ, nhé.”
Trữ Mặc Thần đang ký duyệt văn kiện trong phòng. Nghe thấy tiếng gõ cửa, ngòi bút của khựng một chút. Anh ký nốt chữ cuối cùng lật sang trang khác, lúc mới cất giọng trầm thấp: “Vào .”
Khương Manh Tâm đẩy cửa bước , đặt ly cà phê vẫn còn ấm nóng ngay trong tầm tay của Trữ Mặc Thần.
“Sếp Trữ, chị Ngọc tìm . việc nên mới xuống lầu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-291.html.]
Trữ Mặc Thần ngẩng đầu lên, cứ thế lờ cô và tiếp tục vùi đầu đống văn kiện. Mãi đến khi ký xong một tập tài liệu, mới buông bút, nhấp một ngụm cà phê.
Cà phê pha tay, chỉ cho nửa viên đường. Cơn bực bội trong lòng Trữ Mặc Thần thoáng chốc dỗ dành êm xuôi.
Khóe môi cong lên một nụ nhàn nhạt, đặt ly xuống mới Khương Manh Tâm.
“Buổi tối em rảnh ? mời em một bữa cơm.”
Khương Manh Tâm hé môi định từ chối thì Trữ Mặc Thần tiếp.
“Đừng vội từ chối, đây là hẹn hò. Chỉ là thấy gần đây em vất vả quá, sếp thưởng cho nhân viên một bữa cơm thì chắc cũng vấn đề gì chứ?”
Anh nhướng mày nhẹ, ánh mắt chân thành xoáy Khương Manh Tâm, bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào gương mặt cô.
Khương Manh Tâm im lặng một lúc, đó mới đồng ý: “Được thôi, sếp chi đậm như , thể chứ? chỉ mời thì lắm, phòng thư ký còn mấy chị nữa.”
Trữ Mặc Thần kéo ngăn kéo, lấy một tấm thẻ ném lên bàn.
“Bảo họ gọi món thoải mái, tối nay ăn gì cứ để trả.”
Khương Manh Tâm đè tay lên tấm thẻ, cúi đầu khẽ: “Vậy mặt thể phòng thư ký cảm ơn sếp Trữ.”
Nụ của cô lập tức đập mắt Trữ Mặc Thần, khiến ngẩn ngơ trong giây lát.
Sững sờ mất hai giây, đến khi hồn thì mắt chẳng còn ai.
Khóe miệng Trữ Mặc Thần khẽ nhếch lên, bưng ly cà phê còn uống một cạn sạch, cầm bút lên tiếp tục việc.
Vài ngày nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, chương trình học của học kỳ cũng kết thúc.
Không còn tiết học nào nên sinh viên gần như đến lớp, tất cả đều tự ôn bài ở ký túc xá hoặc thư viện.
Vì chuyện gia đình vẫn giải quyết xong, Lâm Cấm chạy chạy giữa hai nơi nên xin phép Vu Tình về nhà ở Kinh Thị ôn tập, đợi đến tuần thi mới .
Vu Tình đồng ý, chỉ dặn dò Lâm Cấm chú ý thời gian, đừng để lỡ kỳ thi.
Lâm Cấm ghi nhớ lời dặn, về đến nhà là vùi đầu ôn bài.
Hôm nay cô dậy từ sớm, mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng ôn xong bộ ghi chép.
Cô day day đôi mắt mỏi nhừ, gập cuốn sổ đến bên cửa sổ, ngắm những khóm hoa tươi mái hiên.
Trong nhà yên tĩnh. Trước bà ngoại và bà nội thích chụp ảnh, nhưng từ khi nhà xảy chuyện, hai cũng chẳng còn tâm trạng ngắm hoa, chỉ phụ giúp xử lý những việc liên quan.
Ông nội ngày thích câu cá, bây giờ chỉ còn chiếc cần câu lẻ loi đặt bên hồ nước, ông đến công ty từ sáng sớm và giờ vẫn về.