Sau khi báo tin về tung tích của Tịch Ngọc Búi và Thời Hành cho đại sứ quán, cả nhà tiếp tục chờ đợi thêm nửa tiếng nữa.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua dài tựa thế kỷ, ai nấy đều như đống lửa, liên tục điện thoại, mong nó reo lên ngay tức khắc.
Trong khi đó, Lâm Cấm vẫn bên cửa sổ, tay giơ điện thoại giả vờ như đang máy. Đợi đến khi cảm thấy chuyện thỏa, cô mới cúp máy xuống cạnh Lâm Ý Văn.
Chỉ là lúc , sắc mặt cô chút tái nhợt, móng tay cũng mất vẻ hồng hào vốn .
Lâm Ý Văn tưởng cô vì quá sợ hãi nên mới thế, vội vàng rót cho cô một ly nước để cô bình tĩnh .
Lâm Cấm yếu ớt với bà, uống một ngụm nước thì điện thoại reo lên.
Tịch Diệp lập tức nhấn và bật loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn.
“Đã tìm thấy Thời Hành và Tịch Ngọc Búi . Cả hai đều thương ở những mức độ khác , hiện đưa đến bệnh viện điều trị.”
“Tuy nhiên, qua kiểm tra sơ bộ thì nguy hiểm đến tính mạng. Vận may của họ , khi dồn ngõ cụt thì trời ở Mỹ đột nhiên đổ mưa giông, kẻ truy đuổi sét đánh trúng, c.h.ế.t ngay tại chỗ.”
Nghe , trái tim treo lơ lửng của cuối cùng cũng đặt xuống.
là ông trời phù hộ, thật sự là ông trời mắt!
Trời tuyệt đường , cuối cùng họ cũng thoát kiếp nạn .
Lần , đến lượt Thời Vân Thư gọi điện. Chuông reo lâu, đến một phút mới bắt máy.
“Alô, ba , ba chứ? Ba ạ?” Cô hoảng hốt hỏi.
Giọng của Tịch Ngọc Búi vang lên từ đầu dây bên : “Bọn đang đường đến bệnh viện đây. Mẹ và ba con đều thương nặng gì , đừng lo lắng.”
Nghe thấy giọng , nước mắt Thời Vân Thư lập tức trào , cô ôm ghì lấy điện thoại, nức nở.
“Tốt quá ơi! Mẹ lúc nãy con sợ c.h.ế.t khiếp, con sợ ba sẽ xảy chuyện. Ba là , con sẽ sắp xếp máy bay đến đón ba ngay.”
“Được, bên kiểm tra xong chúng sẽ về nước ngay. Tình hình bên phức tạp, cũng rõ kẻ chủ mưu chuyện , vẫn nên về nước sớm ngày nào ngày đó cho an tâm.”
Tịch Diệp lập tức nhận việc : “Ngọc Búi, em đừng lo, cứ yên tâm kiểm tra sức khỏe, sẽ cho đón hai ngay bây giờ.”
“Vâng, cảm ơn .”
Tịch Ngọc Búi cũng nhiều, chỉ dặn dò vài câu cúp máy.
Điện thoại ngắt, Thời Vân Thư cảm thấy bộ sức lực như rút cạn. Tay chân cô tê dại, thở hổn hển từng ngụm để dịu sự căng thẳng tột độ .
Lâm Ý Văn và An Thanh Mạn cũng , tim họ đến giờ vẫn còn đập thình thịch. Một màn kinh hoàng như , chị dâu/em gái họ truy sát ở nước ngoài, suýt chút nữa là họ còn gặp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-283.html.]
Giờ xem đúng là ông trời mắt, mới để hai họ thoát nạn.
Phải chọn ngày chùa miếu lễ bái một chuyến, giải trừ vận xui mới .
Mọi đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ riêng Lâm Cấm vẫn bất động ghế sô pha.
Trước mắt cô phủ một tầng bóng tối, đầu óc cuồng như say xe. Việc sử dụng quá độ tinh thần lực và dị năng khiến cô kiệt sức .
Cô cố gắng gượng đến khi về hết mới lảo đảo bò lên giường, trùm chăn kín đầu và .
Sáng hôm , Lâm Cấm mở mắt thấy ba đang lo lắng túc trực bên cạnh giường.
Bệnh của Lâm Ý Văn khỏi hẳn, bà tháo khẩu trang , sắc mặt hồng hào trở .
Thấy Lâm Cấm tỉnh, bà vội đỡ cô dậy.
“Cấm Cấm, con tỉnh ?”
Ông Thời đẩy chiếc bàn nhỏ đến mặt cô, bên là một bát cháo thịt bằm nóng hổi: “Hôm qua gọi mãi mà con tỉnh, thấy khó chịu ở ? Có ở bệnh viện thêm một ngày nữa ?”
Lâm Cấm ngủ một đêm ngon giấc, cô thử nhấc tay lên, cảm thấy sức lực hồi phục phần nào, liền với ba : “Không cần ạ, hôm qua con mệt quá thôi, ngủ một giấc là khỏe .”
“Không là . Nếu thấy con vẫn thở đều, ba còn tưởng con di chứng tai nạn xe cộ chứ.”
Lâm Ý Văn khoác áo cho Lâm Cấm, đợi cô ăn xong cả nhà mới chuẩn xuất viện.
Lâm Cấm tự mặc quần áo, mặc hỏi han tình hình:
“Bác cả và bác gái về ạ? Kết quả kiểm tra , thương nghiêm trọng ?”
Ông Thời gật đầu: “Về , 6 giờ sáng nay đáp xuống sân bay Hoa Hạ, xuống là đến bệnh viện để điều trị thêm . Con yên tâm, bác sĩ gì đáng ngại.”
“Bác trai con một phát đạn ở vai và cẳng chân, lưng thì chó cào xước da. Còn bác gái con trúng đạn, chỉ xây xát ngoài da, may mà thương chỗ hiểm.”
Vậy thì . Lâm Cấm thầm thấy may mắn.
May mà hôm qua tay kịp thời, nếu chậm một bước, hậu quả thật dám tưởng tượng.
“Thế thì quá . Bác gái và bác trai coi như gặp dữ hóa lành, chỉ cần nguy hiểm đến tính mạng thì chuyện đều cả.”
“Ba ơi, hôm nào chúng chùa dâng hương, cúng dường một ít tiền công đức , dạo nhà hình như gặp nhiều trắc trở.”
Ông Thời và Lâm Ý Văn liền lập tức đồng ý.