Nếu , cái ghế Cục trưởng của Đặc Tình Cục chẳng đến lượt một kẻ chơi kiếm như bà .
Thẩm Bội Dung đảo ánh mắt sắc lẹm qua đám vẫn còn đang ấm ức, châm chọc : “Chẳng coi thường các vị, mà lệnh bài tự động tìm chủ, rõ ràng là xem ai bản lĩnh.”
“Những nhận lệnh bài đều là nhân tài kiệt xuất của Hoa Hạ hiện nay. Cô nương nhà họ Bạch giành giải nhất trong đại hội võ thuật năm ngoái, những còn cũng đều trong top ba.”
“Các chỉ mắt mà chẳng ngó về , mắt mũi nếu dùng thì thể đem quyên tặng đấy.”
Vương gia chủ liếc mấy điểm danh, một nữ hai nam. Ba họ đúng là những hạt giống xuất sắc của thế hệ trẻ trong các gia tộc võ cổ truyền mấy năm nay.
nhà họ Vương vẫn cam tâm.
Thứ hạng của nhà họ dù lọt top năm, nhưng trong top mười cũng tới hai .
Vậy mà hôm nay chẳng lấy một tấm, cái lệnh bài mù chắc?
“Cứ cho là , thế còn Đặc Tình Cục của các thì ? Chẳng tham gia đại hội võ thuật bao giờ, dựa cái gì mà chiếm tới ba suất?”
Ánh mắt Thẩm Bội Dung lộ rõ vẻ giễu cợt: “Văn Nhân Thật là dị năng đúng với cái tên của , ngoài cô , các tìm cho thứ hai năng lực Ngự thú xem nào.”
“Trì Nguyên thể tự vẽ bùa, cùng độ tuổi đó, ai như ?”
“Còn về Thẩm Linh Vũ, chỉ bằng việc con bé tiêu diệt một phần ba rắn trong hang ổ, thì việc nhận lệnh bài là quá đủ tư cách.”
Ba gọi tên bước khỏi hàng.
Thẩm Linh Vũ giơ kiếm chỉ thẳng đám đông: “Ai phục thì thể đây đấu tay đôi với . Nếu các thắng , lệnh bài sẽ thuộc về các .”
Trì Nguyên giơ lên một xấp bùa giấy, mỉm với : “Vừa , bùa mang theo vẫn dùng hết, ngại nếu tới thỉnh giáo một phen .”
Văn Nhân Thật vỗ nhẹ cái đầu lông xù xù trong lòng, con thú nhỏ lập tức nhảy xuống đất, gầm gừ với đám đông: “Gào!”
“ cũng thử điều khiển cả một bầy thú bao giờ, ngại để trải nghiệm một .”
Đám con cháu do nhà họ Vương và họ Ôn dẫn đầu mặt lúc đỏ lúc trắng.
Đáng giận! Bị cưỡi lên mặt khiêu khích mà bọn họ chẳng thể gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-266.html.]
Họ cam tâm khi thực lực phơi bày như , càng cam tâm khi lệnh bài đến miệng còn bay mất.
Cuối cùng, Ôn gia chủ do dự hồi lâu, dứt khoát phất tay, bỏ .
Có lão đầu, những khác cũng lục tục rời khỏi, về theo lối cũ.
Vài phút , tại chỗ chỉ còn của mấy gia tộc đang cầm lệnh bài.
Bốn đầu lập một nhóm chat, thêm tất cả những lệnh bài , thống nhất sẽ báo cáo tình hình của lệnh bài mỗi ngày, nếu bất cứ điều gì bất thường thì thông báo ngay cho .
Không ai rõ tấm lệnh bài dùng để gì, nhưng nhận thì chắc chắn sẽ ngày dùng đến.
Việc họ bây giờ, chỉ chờ đợi.
Sau 24 giờ bay đường dài mệt mỏi, Lâm Cấm và Tang Duyệt về đến thành phố An thì trời cũng gần rạng sáng.
Hai trở về khu chung cư, tắm rửa qua loa ngã lăn ngủ. Một giấc ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới cảm thấy hồi chút tinh thần.
Đặc biệt là Tang Duyệt, đừng chuyến cô chẳng tốn chút sức lực nào, mà khi về đến nhà thì khắp chỗ nào cũng khó chịu.
Không chỗ đau thì cũng là chỗ nhức, đau đến mức lăn qua lộn giường.
“A a a! Eo như sắp gãy đôi ! Rõ ràng thương mà đau thế chứ.”
Cô chẳng còn sức mà đùa giỡn, nếu sớm khi trở về cơ thể sẽ đau đớn thế , đánh c.h.ế.t cô cũng nữa.
Lâm Cấm lấy một miếng cao dán từ hộp thuốc dán cho cô bạn: “Cậu dán tạm cho đỡ , chắc là di chứng do hít chướng khí đấy. Lát nữa để cái lọ nhỏ tớ đưa bên cạnh , chắc hai ngày là đỡ thôi.”
Tang Duyệt vội vàng lấy chiếc lọ thủy tinh tủ đầu giường , mở nắp và hít một thật sâu: “Có tác dụng thật đấy?”
“Cũng chắc nữa, dù cứ mang theo thử xem. Nếu thì chỉ nước tìm cây hoa quế xin hai đóa hoa thôi.”
Tất cả đều là những thứ linh khí, hẳn là sẽ chút tác dụng.
Lâm Cấm bếp bưng hai ly nước, đưa cho Tang Duyệt một ly, ly còn thì một uống cạn cho đỡ khát.
Cô cũng gặp di chứng, tuy rõ rệt bằng, nhưng cổ họng khô rát như cả trăm năm uống nước, bây giờ chuyện cũng thấy mệt.