Lâm Cấm cẩn trọng quan sát xung quanh. Giữa muôn vàn hương hoa nồng nàn, cô ngửi thấy một mùi U Hương thoang thoảng.
U Hương? Người của Cục Tình báo Đặc biệt đang ở gần đây ?
Cô đảo mắt một vòng, nhưng giữa biển hoa mênh m.ô.n.g ngoài hai họ thì chẳng ai khác. Vậy mùi hương từ tới?
“Tang Duyệt, thử kiểm tra tín hiệu quanh đây xem.”
“Được, đợi tớ một lát.”
Tang Duyệt lôi laptop từ trong ba lô , cắm dây cáp điện thoại. Cô mày mò một lúc thất vọng lắc đầu: “Không , tín hiệu. Ngay cả bộ khuếch đại tín hiệu của tớ cũng vô dụng.”
Lâm Cấm quá ngạc nhiên. Lần đối phó với rễ cây mặt cũng y như , tín hiệu chập chờn, lúc lúc .
Cô dùng con d.a.o xẻ dưa hấu cắm xuống đất để dò đường, vạch đám hoa rậm rạp mặt ném một hòn sỏi nhỏ về phía .
Hòn sỏi rơi xuống đất, phát một tiếng “cộp”. Cô cẩn thận bước tới hai bước.
Tang Duyệt theo sát phía , tay lăm lăm một cây gậy sắt co rút, hỏi: “Chúng vẫn đang ở chỗ cũ ? Hay là do hít chướng khí nên tất cả chỉ là ảo giác?”
Lâm Cấm tiện tay c.h.é.m phăng một bụi hoa biến dị, nhân lúc Tang Duyệt để ý, cô nhanh tay thu một đống hoa gian của .
“Vẫn ở chỗ cũ. Nơi là ảo giác.”
Những đóa hoa gian tan biến thành khí. Lâm Cấm lập tức hiểu , đóa hoa bảy màu e là còn lợi hại hơn tất cả những tinh quái mà cô từng gặp.
Nghe đây là ảo giác, Tang Duyệt thoáng chút thất vọng, nhưng cô nhanh chóng xốc tinh thần, cảnh giác theo Lâm Cấm thăm dò gian .
Biển hoa thì rộng lớn, nhưng thực chất những nơi thể nhiều. Có những chỗ trông thì gần, nhưng dù thế nào cũng thể tới . Đi men theo lối mòn duy nhất vài phút, cả hai về điểm xuất phát.
Không nguy hiểm, cũng lối , nơi tựa như một góc lãng quên.
Lâm Cấm hít một thật sâu, mùi U Hương dường như đang xâm chiếm tâm trí cô.
Không dị năng giả nào ở đây, mùi U Hương tỏa từ ?
Cô cúi xuống ngửi những bông hoa trong biển hoa. Ảo giác thật đến đáng kinh ngạc, ngay cả mùi hương cũng mô phỏng y như thật. đây mùi U Hương, mà nó ở khắp nơi.
Sau khi thêm một vòng và về chỗ cũ, , Lâm Cấm dồn sự chú ý cây tử đằng. Theo trực giác ban đầu, thứ đầu tiên đập mắt thường hề đơn giản.
“Sao thế? Cây tử đằng vấn đề gì ?” Tang Duyệt theo ánh mắt của cô.
Lâm Cấm nhặt lên một hòn đá khác, cô dùng năm phần sức lực, ném thẳng cây đang dây tử đằng quấn chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-259.html.]
“Vút!”
Hòn đá bay xuyên qua cây mà nó nhắm tới rơi xuống đất.
Ánh mắt Lâm Cấm trở nên sắc lẻm. Cô siết chặt con d.a.o xẻ dưa hấu, một tay kéo Tang Duyệt lưng .
Ngay đó, biển hoa vốn tĩnh lặng bỗng nổi gió.
Một cơn cuồng phong quét qua, cuốn theo vô cánh hoa bay lên trời.
Những cánh hoa lượn một vòng , đột nhiên trở nên sắc như dao, ào ào lao xuống hai như một trận mưa kim.
Lâm Cấm và Tang Duyệt vội vàng lùi .
Con d.a.o xẻ dưa hấu vung lên, c.h.é.m những cánh hoa đang bay tới. “Keng” một tiếng, lưỡi d.a.o sắc bén mà xuất hiện hai vết lõm.
Sắc mặt Tang Duyệt đại biến, cô vội kéo cây gậy sắt dài hết mức, liên tục vụt gạt những cánh hoa đầu. Lâm Cấm dùng d.a.o đỡ đòn, che chắn cho cả hai lùi khu vực an .
May mắn là phạm vi tấn công của những cánh hoa giới hạn. Khi hai lùi xa cây tử đằng trăm mét, chúng liền mất mục tiêu nhẹ nhàng rơi xuống đất. Cây tử đằng cũng trở vẻ tĩnh lặng ban đầu, như thể chuyện chỉ là ảo ảnh.
Tang Duyệt cầm cây gậy sắt, tay vẫn còn run run. Vừa đỡ đòn liên tục khiến cả cánh tay cô tê rần. Mấy cánh hoa thật sự quá đáng sợ.
“Cấm Cấm, cây tử đằng đó đúng là vấn đề. Giờ chúng đây?”
Lâm Cấm nhếch mép , rời mắt khỏi cây tử đằng. “Tin tớ ?”
Tang Duyệt gật đầu quả quyết: “Đương nhiên , nếu thì tớ chẳng ở đây.”
“Tốt, xem cho kỹ đây.”
Vừa dứt lời, khí thế Lâm Cấm đột ngột đổi. Hơi thở bình lặng của cô bỗng trở nên mạnh mẽ, ánh tím hội tụ trong đáy mắt, và một quả cầu sấm sét bắt đầu hình thành trong lòng bàn tay cô.
Cô nhẹ nhàng giơ tay, hai quả cầu sét tím tức khắc bay vút .
Cùng lúc đó, nhóm tiến màn sương cùng lúc với Lâm Cấm cũng mở mắt.
Trước mắt họ là một khung cảnh rực rỡ bảy sắc cầu vồng, cả đám cảnh tượng cho lóa cả mắt.
“Trời ơi, hoa bảy màu! Tất cả đều là hoa bảy màu!”
“Phát tài ! Khắp nơi đều là hoa bảy màu, La gia chúng đúng là gặp đại cơ duyên!”