“Chẳng lẽ là bại hoại danh tiếng chắc?” Vẻ mặt Thái Hư tử lạnh . “Thái Phúc, nể tình đồng môn, giao đồ đây, thể tha cho ngươi một mạng. Bằng , ngươi cứ chờ xuống mà hứng chịu cơn thịnh nộ của Tổ sư gia .”
Thái Phúc đạo nhân nhổ toẹt một tiếng: “Vậy thì cũng xem ông bắt .” Lòng bàn tay loé lên, một xấp bùa giấy dày cộm xuất hiện.
Thái Hư tử và Tùng Thanh lập tức tản , ánh mắt sắc lẹm, cảnh giác chằm chằm đối phương.
Cùng lúc đó, cả hai cũng rút mấy lá bùa phòng , chỉ điều bùa trong tay hai cộng còn nhiều bằng của đối phương, màu sắc cũng tương tự .
Thái Phúc đạo nhân khinh miệt nhếch mép, tùy ý ném một lá bùa, miệng lẩm nhẩm thần chú. Trong chốc lát, lá bùa liền nổ tung giữa trung.
Lá rụng khắp nơi cuốn lên trời, một cơn lốc dữ dội gào thét ập đến từ bốn phương tám hướng.
Mắt bão hình thành ngay giữa hai bên, hút tất cả thứ xung quanh trong, bao gồm cả Thái Hư tử và Tùng Thanh đang chia cắt.
Thái Hư tử còn đỡ, lão vung phất trần, tức thì định hình, vững như bàn thạch.
Tùng Thanh thì xong, lá bùa trong tay vô dụng, mắt thấy sắp hút mắt bão, Thái Hư tử nhanh tay lẹ mắt ném một lá Trọng Lực Phù lên .
Đồng thời, mặt lão trở nên lạnh lùng, chẳng còn màng đến chút tình nghĩa đồng môn, một tay kết ấn giữa trung, những lá bùa giấu trong áo hóa thành vô giấy nhỏ xíu nhảy .
Người giấy chỉ lớn bằng lòng bàn tay, hình mũm mĩm, lùn tịt, liên tục rơi xuống đất.
Chúng dường như ý thức riêng, từng một nhảy đến bên cạnh Thái Phúc đạo nhân.
Từng sợi tơ hồng mỏng manh tuôn từ chúng, mỗi một giấy đều kéo theo một sợi tơ.
Vô sợi tơ bện thành một tấm lưới khổng lồ trung, theo chuyển động của đám giấy mà chụp xuống Thái Phúc đạo nhân.
Thái Phúc đạo nhân mắt cũng thèm chớp, ném một lá Đóng Băng Phù, trong nháy mắt, những giấy nhảy đến mặt lập tức đông cứng thành băng.
Thái Hư tử chau mày, đánh một thủ ấn khác. Tùng Thanh khi vững cũng lập tức tham gia hỗ trợ.
Càng nhiều giấy từ họ nhảy , lớp lớp nối đuôi xông về phía Thái Phúc đạo nhân.
Tơ hồng ngày một nhiều, thoáng chốc kết nối với tấm lưới lớn ban đầu.
Thấy tấm lưới sắp chụp xuống đầu, Thái Phúc đạo nhân ném một lá Đóng Băng Phù nữa.
Hắn ý định đối đầu trực diện, nhanh như chớp dán một lá Gia Tốc Phù lên co cẳng bỏ chạy.
Thái Hư tử cả kinh, từ bỏ việc kết ấn thứ ba, bấm bụng ném một lá bùa quý giá về phía Thái Phúc đạo nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-242.html.]
Ngay đó, cơn lốc đang vây khốn họ một lá Đóng Băng Phù hóa giải, hai lập tức đuổi theo.
“Ngươi đó cho !”
“Thằng ngu mới .”
Thái Phúc đạo nhân lưng , trong lòng thầm trợn mắt coi thường Thái Hư tử, nhưng gáy như mắt, khéo léo né tránh lá bùa đang bay tới.
Sau đó, móc một lá bùa màu xanh nhạt dán lên , chuẩn tăng tốc nữa để rời khỏi công viên.
Đột nhiên, một vệt sáng lạnh lẽo loé lên ngay mắt.
Hắn còn kịp rõ đó là thứ gì, bộ não phản ứng nhanh hơn cơ thể, buộc phanh gấp .
Lâm Cấm với gương mặt lạnh như tiền vươn một tay , thanh d.a.o bổ dưa hấu kề ngang cổ Thái Phúc đạo nhân.
Cô nhướng mi, giọng lạnh băng: “Chạy tiếp .”
Thái dương Thái Phúc đạo nhân giật thót hai cái.
Chết tiệt, quên mất con mồi chứ.
Lúc bỏ chạy cũng muộn, Thái Hư tử và Tùng Thanh đuổi kịp tới nơi.
Hai thấy Lâm Cấm tay giúp, cũng chẳng bận tâm chuyện khác, vội vàng lôi dây thừng trong ba lô trói .
“Cảm ơn cô nương, suýt nữa để tên tiểu nhân chạy thoát.”
Thái Phúc đạo nhân liếc thấy sợi dây thừng, thầm kêu , còn định giở trò cũ, ném bùa giấy .
tay chạm túi áo, liền Lâm Cấm đá một cước chân.
“Rắc!” một tiếng giòn tan, cả công viên vang lên tiếng hét thảm thiết như heo chọc tiết.
“Aaaaa!”
Tùng Thanh và Thái Hư tử thấy tiếng hét liền đồng loạt ngẩng đầu, thấy cái chân đang vặn vẹo một cách dị thường của ai đó, hai giật run tay, suýt nữa tự trói luôn cả .
Trời ạ, cô nương nào hung hãn đến thế .
Còn tàn nhẫn hơn cả sư tỷ/đồ của .
Thái Phúc đạo nhân đau đến nước mắt giàn giụa, ôm chặt đùi ngã lăn đất, gào lên: “ lừa bà cô năm trăm tệ thôi mà, đến mức đánh gãy chân ? trả cô năm nghìn, !”