“Đi đấy, ông quên đồ .”
Một giọng trầm thấp vang lên bên tai Du Vân đạo nhân, đồng thời siết chặt cổ áo cho gã rời .
Du Vân đạo nhân theo phản xạ đầu : “Đồ gì?”
Giọng gã chợt im bặt. Một lá bùa màu vàng quen thuộc đang ở ngay trán, chỉ cách một li. Nhìn rõ những hoa văn màu đỏ và ký hiệu đặc trưng ở góc bùa, tim gã hẫng một nhịp.
“Cô… cô ý gì?”
“Có ý gì á?” Lâm Cấm, chủ nhân của cánh tay, lạnh một tiếng, “bốp” một cái dán thẳng lá bùa lên trán Du Vân đạo nhân. “Chính ông lén dán lên bạn , giờ còn dám hỏi ý gì ?”
Lâm Cấm hề nương tay, chỉ trong nháy mắt, trán của Du Vân đạo nhân đỏ ửng lên.
Vầng trán nóng rát đau đớn, Du Vân đạo nhân nhảy cẫng lên, vội vàng giật lá bùa đầu xuống, nhanh tay lấy một lá bùa khác dán lên .
Tiếc là quá muộn, lá bùa phát huy tác dụng. Lúc gã tiếp đất, vì cẩn thận nên trẹo chân, một tiếng “rắc” vang lên, gã ngã sõng soài, cổ chân sưng vù lên ngay tức khắc.
“Á! Chân của !”
Du Vân đạo nhân đất, ôm chân mồ hôi lạnh túa , vội vàng móc hết tất cả bùa trong dán lên đùi và khắp cơ thể.
Mấy bạn còn kịp hiểu chuyện gì đang xảy , một hồi ngơ ngác cuối cùng cũng nhận Du Vân đạo nhân giở trò gì.
Cả đám nổi trận lôi đình, chửi ầm lên.
“Thằng lừa đảo c.h.ế.t tiệt, hóa mày tự biên tự diễn !”
“Đồ chó má, nếu Cấm Cấm phản ứng nhanh, trẹo chân lúc nãy chắc chắn là Hoa Dĩ !”
Lần còn ai cản Minh Tuệ nữa, cô xắn tay áo lao đến mặt Du Vân đạo nhân, hai tay túm lấy cổ áo bắt gã ngẩng đầu lên.
“Thằng ranh con, mày dám tay mặt tao , bà đây với mày đội trời chung!”
Hoa Dĩ cũng đá một phát Du Vân đạo nhân: “Thằng lừa đảo thối tha, mày cứ chờ nửa đời tù bóc lịch ! Dám lừa tiền của bà , tao cho mày mạng kiếm tiền mà mạng tiêu!”
Những qua đường rõ sự tình tò mò , vây quanh một bên xì xào bàn tán về bộ dạng thảm hại của Du Vân đạo nhân.
“Hóa là lừa đảo, thảo nào chả thấy khách.”
“Thằng cha ở cầu vượt mấy hôm , cuối cùng cũng lật tẩy.”
Tiếng chửi rủa ngớt khiến Du Vân đạo nhân đang cố gắng gượng dậy cũng tối sầm mặt mũi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-239.html.]
Chết tiệt, từ khi nào mà gã thảm hại thế ?
Nhìn chằm chằm kẻ đầu sỏ Lâm Cấm, Du Vân đạo nhân nghiến răng chửi thầm một tiếng, móc bùa ném về phía Minh Tuệ.
“Cẩn thận!”
Lâm Cấm túm lấy hai bạn kéo giật .
Lá bùa sượt qua Minh Tuệ bay , nổ tung ngay giữa đám đông.
“BÙM!”
Một làn khói trắng mang theo mùi hăng hắc lan tỏa trong khí, chỉ trong chớp mắt, cả cây cầu vượt sương mù bao phủ.
Những hít làn khói đều ho sặc sụa lùi , vội bịt mũi miệng rời khỏi trung tâm vụ nổ.
Một vài hiếu kỳ xem náo nhiệt cũng may trúng chiêu, bịt mũi miệng chửi bới ầm ĩ.
“Cái quái gì thế , khụ khụ, sặc quá!”
“Mắt thấy gì hết, cái quỷ gì ?”
Nhóm của Lâm Cấm cũng chẳng khá hơn là bao, dù lùi ngay lập tức nhưng vẫn tránh khỏi việc dính khói trắng.
May mắn là làn khói chỉ tồn tại vài giây tan biến. Khi xua tan lớp sương mù còn sót , bóng dáng của Du Vân đạo nhân biến mất tăm.”
“Liếc hai bên, Du Vân đạo nhân cà nhắc chạy vội xuống cầu vượt.
Lá bùa gã dán lên công dụng gì, chỉ thấy đó hành động của gã chẳng ảnh hưởng chút nào.
Du Vân đạo nhân nhận đang , gã đầu , giơ ngón giữa về phía cây cầu co cẳng chạy thục mạng, thoáng cái mất dạng.
“Dám chạy , tên lừa đảo c.h.ế.t tiệt, coi như mày chạy nhanh đấy!” Hoa Dĩ bên thành cầu, tức tối đ.ấ.m mạnh lan can.
Tức c.h.ế.t , mất trắng 500 tệ.
Tên lừa đảo c.h.ế.t bằm, nhất đừng để bà đây thấy mặt, nếu tao tống cổ mày tù mọt gông!
“Cái đồ chó má, còn dám giở trò lưng.” Giang Nhạc thu ánh mắt, liếc Lâm Cấm đang xổm đất, “Cấm Cấm, cái thứ là gì ? Đạo cụ ảo thuật ?”
“Chắc thế!”
Lâm Cấm thuận miệng cho qua, cùng Tang Duyệt kiểm tra dấu vết còn vụ nổ.
Mặt cầu hư hại gì, chỉ còn sót vài mảnh bùa rách nát.