Lâm Cấm xuống xe tìm một nơi vắng , lấy chiếc thùng các-tông từ trong gian , mới khỏi ga tàu điện ngầm, ôm thùng bắt xe buýt.
Thứ Bảy nên du khách đến núi Bất Bình khá đông. Sau khi đến nơi, Lâm Cấm một gốc cây quan sát tình hình xe cộ qua .
Đợi đến tám giờ, một chiếc xe màu đen quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, cùng còn một chiếc xe MPV màu trắng.
Tuy nhiên, hai chiếc xe dừng ở quảng trường mà thẳng từ một đại lộ khác.
Lâm Cấm lập tức ôm thùng theo , hít một bụng khói xe, bao xa, cuối cùng cũng thấy một chút tiếng .
Công viên Bất Bình. Bảy, tám chiếc xe đang đậu ở đây, một dải băng cảnh báo màu đỏ trắng quây công viên thành một khu đất trống.
Một bức tường hoa tươi khổng lồ đặt bên hồ, bóng cây còn treo một chiếc xích đu.
Một nhóm nhân viên vác theo thiết phim đang điều chỉnh máy móc, cách đó xa là một ông lão hói đầu đang ô che nắng.
Bên ngoài dải băng cảnh báo, một nhóm cô gái đang cầm banner màu xanh nhạt, họ trật tự, chờ đợi sắp đến.
Hai chiếc xe dừng quảng trường. Từ chiếc xe MPV màu trắng bước xuống một cô gái tóc dài đen, mặt mộc, mặc trang phục thoải mái.
Vừa thấy cô gái xuống xe, nhóm nữ sinh cầm banner liền trở nên kích động. Họ lớn tiếng gọi tên cô, vội vàng chen lên phía .
“A a a!! Oánh Oánh, em yêu chị.”
“Chị ơi, bên .”
“Oánh Oánh, chị xinh quá !”
Kiều Oánh thấy tiếng gọi liền mỉm đến mặt hâm mộ, cúi đầu chào một cái: “Cảm ơn đến thăm . Các bạn ăn sáng ? Nếu thì lát nữa mời các bạn ăn sáng nhé.”
“Ăn ạ, chúng em ăn , còn Oánh Oánh thì ?”
Kiều Oánh e dè để lộ mấy chiếc răng trắng muốt: “ vẫn ăn, lát nữa quảng cáo, để dành bụng.”
Người hâm mộ lập tức đau lòng.
“Thương quá, Oánh Oánh nhất định ăn uống đầy đủ nhé.”
“Ừm! sẽ mà.”
Kiều Oánh chào hỏi đơn giản với hâm mộ xong mới về phía chiếc ô che nắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-22.html.]
Thành Lệ Liên theo cô, đến bên cạnh ông lão hói đầu, mặt bà lập tức tươi .
“Đạo diễn, xin , chúng đến muộn, lỡ thời gian của ngài chứ ạ?” Bà đẩy Kiều Oánh lên mặt Vương đạo.
Kiều Oánh cố nén sự chán ghét, nở một nụ hảo luyện tập vô , cúi gập chào ông lão hói đầu.
“Chào Vương đạo, là Kiều Oánh, sắp tới mong ngài chiếu cố nhiều hơn.”
Một làn hương thơm bay đến đầu mũi Vương đạo, ông sờ sờ mũi, hòa ái : “Tiểu Kiều đúng ! Ngoại hình cũng tàm tạm, chúng tranh thủ thời gian bắt đầu thôi.”
“Vâng!”
Thành Lệ Liên vui vẻ, liên tục cảm ơn Vương đạo đưa Kiều Oánh trang điểm.
Lâm Cấm ôm thùng đồ tìm một chỗ sạch sẽ, lấy ổ cắm điện nối nguồn điện của bãi đỗ xe, mở bàn dựng quầy xúc xích nướng lên.
“Xèo!”
Mỡ nóng b.ắ.n tung tóe. Những hâm mộ đang chờ đợi bên ngoài dải băng cảnh báo đều ngửi thấy mùi xúc xích nướng.
Mọi đầu , thấy một quầy xúc xích nướng nho nhỏ cách đó xa.
Trong đó mấy cô gái thái dương giật giật, kinh ngạc chiếc xe ô tô lưng Lâm Cấm và cả mặt đất gồ ghề chân cô.
là Hoa kiếm tiền thật, đến cũng quên dọn hàng.
Xúc xích tròn máy, chẳng mấy chốc tỏa mùi thơm nức mũi.
Có nuốt nước bọt, xoa cái bụng đói réo vang về phía quầy xúc xích.
Họ dậy từ sớm để gặp thần tượng, đợi đến bây giờ vẫn gì bụng, ngửi thấy mùi thơm , nhiều thể kìm lòng .
Có một đầu, những còn cũng nối đuôi chạy tới.
“Chị ơi, cho em hai cây xúc xích nướng.”
“Chị ơi, em cũng .”
“Em năm cây.”