Linh Khí Sống Lại Lão Đại Lại Đi Bán Xúc Xích Nướng - Chương 148

Cập nhật lúc: 2025-09-17 08:24:54
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cấm Cấm, lùi một chút , mặt tí sáng nào cả.”

 

“Ờ, .”

 

Lâm Cấm lời lùi hai bước, để ý chân một giỏ hoa quả, lùi vấp .

 

“Rầm!”

 

“Cấm Cấm!”

 

Ba cô bạn đang màn hình điện thoại bỗng thấy Lâm Cấm biến mất, vội vàng đầu thì thấy cô ngã chổng vó mặt đất.

 

Giỏ hoa quả vẫn nguyên tại chỗ, ly sữa tay cô thì đổ hết lên , tập giấy xét nghiệm cũng rơi vãi tung tóe.

 

Ba vội vàng chạy đến đỡ, chủ nhân của giỏ hoa quả ở phía xa thấy cũng vội vã chạy từ chỗ máy bán hàng tự động.

 

“Xin , bạn chứ!”

 

.”

 

Lâm Cấm cần các bạn đỡ, tự chống tay dậy.

 

“Đây, mau lau .” Hoa Dĩ lôi một gói khăn giấy giúp cô lau quần áo.

 

Minh Tuệ nhịn mà trách cô gái đang bên cạnh: “Sao để giỏ hoa quả lung tung thế ? Làm bạn ngã .”

 

“Thật sự xin , cố ý. Bạn xem áo bao nhiêu tiền, để đền cho bạn một cái mới nhé?”

 

Cô gái đó trạc ngoài hai mươi, mày họa mắt tranh, mái tóc dài uốn lượn, gương mặt trang điểm tinh xảo. Cô mặc một bộ váy mẫu mới nhất của nhà Chanel, cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc bích xanh biếc. Cô lấy từ trong túi xách một gói khăn giấy ướt.

 

khăn ướt đây, bạn lau tạm . Cho xin tài khoản, chuyển tiền cho bạn ?”

 

Cô gái tỏ vẻ vô cùng áy náy, liên tục giải thích cố ý.

 

“Không cần , cô , đừng để lỡ việc thăm nhà.” Lâm Cấm lau qua loa quần áo, thấy sạch nên dứt khoát cởi buộc ngang hông.

 

Cô cúi xuống nhặt những tờ giấy xét nghiệm rơi, cô gái thấy cũng nhặt giúp tờ giấy đang giẫm lên đưa cho Lâm Cấm.

 

“Thật sự xin , là để đền quần áo cho bạn nhé!”

 

“Thật sự cần , mà.” Lâm Cấm hào phóng xua tay, cầm lấy giấy xét nghiệm cùng bạn rời .

 

Khi ánh mắt hai chạm , cô gái bỗng sững trong giây lát khi rõ khuôn mặt Lâm Cấm, bàn tay giơ giữa trung mà mãi thu về.

 

“Vân Thư, đang gì đấy? Cosplay tượng đồng ?”

 

Từ nhà vệ sinh cạnh máy bán hàng tự động, một cô gái khuôn mặt tròn lau tay bước . Thấy bạn ngây đó, cô cong môi , tiện tay chụp một tấm ảnh “dìm hàng” mới lên tiếng gọi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-148.html.]

Thời Vân Thư lúc mới bừng tỉnh, nhận đang gì liền vội vàng xách giỏ hoa quả chỗ bạn.

 

“Tớ , cẩn thận va một cô gái, còn bẩn cả quần áo của .”

 

“Hả? Thế ?”

 

“Đi , thế nào cũng chịu để tớ đền quần áo.”

 

“Người thật đấy.”

 

! Mà tại thì , cứ nhất quyết đòi giữa đêm hôm xách giỏ hoa quả đến bệnh viện thăm ốm.”

 

“Thôi mà! Thì tại nhận tin thương, muộn mấy tớ cũng đến chứ.”

 

Hai về phía khu nội trú, còn nhóm của Lâm Cấm cũng thang máy để rời khỏi bệnh viện.”

“Sự việc kỳ lạ ở công viên hồ Phượng Hoàng một ngoài nào , các cơ quan chức năng che giấu vô cùng kỹ lưỡng, một chút tin tức nào lọt ngoài.

 

Nhóm của Lâm Cấm dường như hề ảnh hưởng bởi chuyện đó. Mấy ngày tiếp theo, họ vẫn ăn uống, vui chơi thỏa thích, hết những địa điểm nổi tiếng nhất ở thủ đô.

 

Cho đến hai ngày khi nhập học, chuyến du lịch của bốn cô gái cũng sắp đến hồi kết thúc.

 

Vào đêm cuối cùng, cả nhóm trở về khách sạn từ sớm. Sau khi thu dọn xong hành lý, ai nấy đều mệt đến mức chẳng buồn năng gì, đặt lưng xuống là ngủ say như chết.

 

Sau khi ngủ say, lúc một giờ sáng, Lâm Cấm một bộ quần áo khác, dùng mũ trùm tóc bọc gọn mái tóc dài, đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai. Cô dùng năng lực gian, lẻn khỏi khách sạn qua khe cửa.

 

Dựa theo lộ trình do thám kỹ lưỡng mấy ngày nay, cô một mạch đến cửa một căn biệt thự.

 

Căn biệt thự ở lưng chừng núi, xung quanh còn nhiều căn biệt thự tương tự.

 

Lâm Cấm tìm chính xác mục tiêu của , cô lẻn từ mái nhà và bắt gặp Phó Tự đang chơi game trong phòng khách.

 

Hắn đang ườn sofa, tay cầm tay cầm chơi một tựa game đối kháng cực kỳ thịnh hành. Tai đeo headphone, miệng ngừng báo vị trí cho đồng đội.

 

“Nhanh, hướng đông 25, !”

 

Lâm Cấm đảo mắt quanh phòng khách, phát hiện hai chiếc camera an ninh với chấm đèn đỏ nhấp nháy, một cái ở trần và một cái ngay cửa .

 

Cô thầm lặng dùng năng lực di chuyển tức thời, bàn tay đeo găng chạm công tắc điện.

 

“Bụp” một tiếng, căn phòng chìm bóng tối.

 

Đang trong lúc giao tranh căng thẳng, màn hình của Phó Tự đột nhiên tối sầm, đèn trần cũng phụt tắt.

 

“Mẹ kiếp! Tao đang combat!”

 

Phó Tự chửi thề một tiếng. Đèn khẩn cấp chân bật sáng, dựa thứ ánh sáng yếu ớt đó, mò mẫm đến chỗ công tắc.

 

“Tạch! Tạch!”

 

Loading...