“Lâm Cấm từ nhỏ sống trong cô nhi viện. Nghe viện trưởng và các tình nguyện viên kể , cô mới sinh vài ngày vứt một thùng rác.
Hôm đó, viện trưởng cô nhi viện từ bên ngoài trở về, đang loay hoay tìm chỗ vứt rác thì đến gần một thùng rác, bà liền thấy bên trong một đôi mắt đang chằm chằm.
Viện trưởng sợ đến suýt nữa thì lên cơn đau tim, cứ ngỡ gặp thứ gì đó kinh khủng. Mãi mới lấy đủ can đảm gần, bà mới phát hiện trong thùng rác là một đứa trẻ sơ sinh trần truồng, chỉ quấn trong một chiếc chăn mỏng.
Đứa trẻ đó chính là Lâm Cấm. Viện trưởng cho rằng cô bé khuyết tật bẩm sinh, nên còn kịp về cô nhi viện vội vàng đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ thông báo cho viện trưởng rằng Lâm Cấm là một đứa trẻ sinh đủ tháng, trắng trẻo mập mạp, cơ thể bất kỳ bệnh tật gì.
Viện trưởng lúc đó vẫn còn sợ hãi thôi, nếu trùng hợp vứt rác, lẽ bà phát hiện sự tồn tại của Lâm Cấm. Bởi vì cô bé trong thùng rác quấy, chỉ mải mê chơi với chân .
Viện trưởng lập tức quyết định đưa Lâm Cấm về cô nhi viện. Theo lời bà, một đứa trẻ nhỏ như nếu mang về thì thể sống nổi, dù trong viện cũng nhiều trẻ mồ côi, thêm một đứa nữa cũng thành vấn đề.
Cứ như , Lâm Cấm, mới sinh ba ngày, nhặt về cô nhi viện.
Đừng Lâm Cấm chỉ mới vài ngày tuổi, cơ thể cô bụ bẫm, khác gì những đứa trẻ mấy tháng tuổi. Thế là, viện trưởng đặt cho cô một cái tên ở nhà là Tiểu Viên.
Những đứa trẻ sinh bỏ rơi như Lâm Cấm, đây trong cô nhi viện một năm bốn năm đứa, thì hai ba đứa cũng . Theo lệ thường, viện trưởng sẽ đặt tên chính thức ngay, mà sẽ thống nhất gọi bằng tên ở nhà, chỉ chờ đến khi học, bọn trẻ sẽ tự đặt tên. Chúng thể tự lựa chọn cái tên yêu thích, cần lo lắng tên ai khó , cho nên đó đều dùng tên ở nhà để thế.
Trong cô nhi viện, Lâm Cấm là đứa trẻ nhỏ nhất, và cũng là đứa trẻ cuối cùng viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/linh-khi-song-lai-lao-dai-lai-di-ban-xuc-xich-nuong/chuong-104.html.]
Viện trưởng lo lắng Lâm Cấm sẽ sống nổi, nên tự mang cô theo bên . Đến khi cô hơn một tuổi, thể , bà mới cho cô chuyển đến phòng lớn ở cùng .
Trong căn phòng lớn , Lâm Cấm quen bạn đầu tiên của , Liễu Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa lớn hơn Lâm Cấm hai tuổi. Trước khi Lâm Cấm đến, cô bé là đứa trẻ nhỏ nhất trong viện, khi Lâm Cấm đến, cô bé trở thành đứa trẻ nhỏ thứ hai. Cô bé vô cùng tò mò một đứa trẻ còn nhỏ hơn trông sẽ như thế nào, từ lâu đó mong ngóng ở cùng Lâm Cấm. Cho nên khi Lâm Cấm thật sự chuyển đến, cô bé hưng phấn đến mức cả đêm ngủ .
Tiểu Hoa là đầu tiên quen với Lâm Cấm, và cũng từ ngày đó, hai dần dần chơi với .
Chị gái của Tiểu Hoa là Liễu Tiểu Thảo, cô lớn hơn Lâm Cấm bốn tuổi, và là chị em ruột với Tiểu Hoa. Bởi vì gia đình trọng nam khinh nữ, cha qua đời, hai chị em mới cô nhi viện.
Liễu Tiểu Thảo từ nhỏ ngứa mắt Lâm Cấm, bởi vì cô cảm thấy chính Lâm Cấm cướp mất Tiểu Hoa. Rõ ràng cô mới là chị ruột của Tiểu Hoa, nhưng Tiểu Hoa ngày nào cũng chơi với Lâm Cấm, chẳng thèm quan tâm đến cô .
Bởi , Tiểu Thảo luôn nhắm Lâm Cấm, thường xuyên ngáng chân cô. Khi đó, Lâm Cấm còn nhỏ, căn bản thể phản kháng Tiểu Thảo, nên chịu ít khổ sở.
cô tuy nhỏ mà cũng dạng dễ bắt nạt, mỗi ức h.i.ế.p liền tìm viện trưởng phân xử.
Thế nhưng, viện trưởng cũng nào cũng thể giúp Lâm Cấm. Bà tìm kiếm sự giúp đỡ từ xã hội để quyên góp, xử lý các vấn đề của những đứa trẻ lớn hơn, còn tiếp đón những bậc cha đến hỏi ý kiến nhận con nuôi. Vô công việc khiến một bà lực bất tòng tâm, cũng dần dần còn để tâm đến những mâu thuẫn giữa bọn trẻ nữa.
Liễu Tiểu Thảo hiểu chuyện tương đối sớm, thấy nhiều bắt nạt Lâm Cấm mà viện trưởng cũng gì, cô dần dần mò một mánh khóe. Cô sẽ nhân lúc viện trưởng và Tiểu Hoa ở đó, gọi mang Lâm Cấm bắt nạt một cách lén lút, khi là ở nhà kho của cô nhi viện, khi là ở những căn nhà hoang gần đó. Chúng sẽ lập nhóm cô lập Lâm Cấm, cho bất kỳ ai chơi với cô, cũng sẽ trút giận lên cô.
Sự cô lập như kéo dài suốt hai năm, trong thời gian đó, Lâm Cấm lên năm tuổi, Tiểu Hoa cũng lớp một.