Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Linh Hồn Huyền Bí, Đại Lão Yếu Đuối Trở Thành Siêu Sao - Chương 96

Cập nhật lúc: 2024-08-28 22:21:33
Lượt xem: 122

“Đội trưởng! Tầng hai đã kiểm tra xong, tìm thấy một đôi vợ chồng trung niên! Đã cho bọn họ quần áo bảo hộ. Nhưng tòa nhà này có vấn đề, khắp nơi đều là phế liệu che khuất, cản trở, cũng chẳng giống như bên ngoài nhìn thấy nhỏ như vậy, chúng tôi bị lạc trong đây rồi!”

Trong đám cháy, đội viên phòng cháy chữa cháy Ương Hằng ở trong khói đen dày đặc dắt theo đôi vợ chồng này, thật sự không hiểu được tòa nhà dân cư nhìn ra cũng không lớn này làm sao lại khiến anh ta đi ra không được!

Rõ ràng lúc nãy lên đến đây chỉ đi vài bước mà thôi!

“Các người sao bây giờ mới đến!"

“Ôi, chân tôi bị thương rồi, không đi được nữa! Đáng chết, để tôi biết phóng hoả nhất định không tha cho họ!”

Người phụ nữ vừa mới tự mình mở cửa lại bắt đầu nói lải nhải, tâm trạng rất bất mãn.

Uông Hằng nghe thấy người phụ nữ liên tục nói chuyện, vội vàng nhắc nhở cô ta: “Ở đây toàn là khói, nói ít đi!”

“Chúng ta bây giờ làm sao ra ngoài được!”

Người đàn ông kia cũng vội vàng bảo vợ im miệng, rồi hỏi Ương Hằng với vẻ mặt lo lắng.

Rõ ràng chỉ là bình thường leo lên một tầng bậc thang, đến tầng hai, lại không tìm thấy lối xuống tầng một, trong đầu toàn là gặp quỷ Uông Hằng cũng đã nghĩ ra phương án thứ hai.

Một mặt hỏi bọn họ biết trong tòa nhà này còn có người bị mắc kẹt hay không, có những hộ gia đình nào là có người ở, một mặt dắt bọn họ trở lại nhà, cố gắng đập vỡ cửa sổ, trực tiếp từ cửa sổ tầng hai dẫn họ ra ngoài.

“Chúng tôi đâu biết tầng trên còn có người hay không đâu!”

Người phụ nữ càu nhàu nói, không biết từ khi nào đã bò lên lưng Uông Hằng, nói rằng chân tôi đau quá, mau cõng tôi đi!

Không hiểu sao bị dân chúng bò lên lưng, Uông Hằng ở trong biển lửa nóng bỏng, lại cảm thấy lưng mình lạnh ngắt. Nhưng anh ta không có thời gian để suy nghĩ đây là chuyện gì, nhìn thấy cửa sổ của nhà dân, liền dùng công cụ trên người đập vỡ kính.

“Cậu không thể tuỳ tiện làm hỏng đồ đạc nhà tôi, phải bồi thường tiền đấy!”

Người phụ nữ trên lưng nói một câu, suýt nữa không làm cho Uông Hằng tức chết. Chúng tôi liều mạng cứu các người, biển lửa đã lớn như vậy rồi, còn tiếc một tấm kính trong nhà!

Còn muốn tôi bồi thường tiền!

Ban đầu, Uông Hằng còn chú ý đến nhịp thở của mình, nghe được lời này trong lòng cũng nổi lên ngọn lửa, lười biếng tranh cãi với loại người não tàn như vậy, anh ta ra hiệu cho đôi vợ chồng này ở phía sau tránh xa một chút, dùng sức cầm theo dụng cụ chuyên dùng để đập kính nhỏ trên người đập vỡ của kính!

“Răng rắc.”

Cửa sổ trước mặt vỡ tan, cửa kính tan thành mảnh vụn, rơi xuống ở bên ngoài cửa sổ. Uông Hằng lại nhìn ra ngoài một lần nữa, đối với độ cao của tầng hai ở đây đã có ước lượng, nhảy ra ngoài không có nguy hiểm gì lớn.

“Các người hãy đeo găng tay và những thứ khác vào đi, tôi dẫn các người nhảy ra ngoài!”

Qua lớp mặt nạ, anh ta cố gắng nói với hai người này bây giờ sẽ nhảy ra ngoài từ đây.

Quay đầu lại lại phát hiện ra, đôi vợ chồng kia lại biến mất không có bóng dáng.

Ban đầu, đồng đội đi theo bên cạnh anh ta cũng không thấy bóng dáng.

Cùng lúc đó, ở bên ngoài đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy Đổng Bắc nghe người dân trong tòa nhà là ông Lương nói tầng hai chính là nơi vợ chồng ông ta và cháu trai ở, hộ gia đình còn lại đã nhiều năm không có ai về ở.

Lại nghe tin tức Uông Hằng truyền về lại lập tức trợn tròn mắt, sao lại không khớp?

Hơn nữa, bên cạnh Uông Hằng, Vu Chính Thanh đâu rồi?

“Cái kia Lâm Hạ Vy đến chưa?”

Thoát khỏi tầm mắt của người phía chính phủ, vừa rồi vẫn luôn không mở miệng nói chuyện một môn phái đã suy tàn, hiện tại chỉ còn một mình mình Thiệu Hoa Thanh bất ngờ hỏi.

Nguyễn Nhĩ Mạn biết người này cao ngạo, nhưng không nghĩ đến anh ta lại nghĩ nhiều như vậy: “Có bản lĩnh thì cứ đi tìm cô ấy đi.”

Lâm Hạ Vy ở Thánh Khang bệnh viện đã không còn là bí mật, rất nhiều người đều muốn gặp cô, cũng có rất nhiều người tự cho mình có bản lĩnh cao thâm, khinh thường một cô gái trẻ tuổi bỗng nhiên xuất hiện, không có môn phái cũng không có sư phụ, muốn trực tiếp tính toán thông tin và thực lực của cô.

Kết quả, không có một người thành công.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/linh-hon-huyen-bi-dai-lao-yeu-duoi-tro-thanh-sieu-sao/chuong-96.html.]

Dù Lâm Hạ Vy có hay không giống như trên mạng truyền tai nhau thần kì như vậy, nhưng ít nhất hiện tại biết cô thực sự không phải là một kẻ “lừa đảo”.

Các đại lão đều trầm ổn, đâu đến lượt bọn họ những người trẻ tuổi này lải nhải.

Trải qua mấy câu nói, bọn họ càng nhìn đối phương càng không vừa mắt, nếu không phải trước khi đến đã được nhắc nhở, hiện tại chỉ sợ đã phân công nhau ra hành động.

Lúc này, nguyên bản tạm thời thông suốt lại bộ đàm, lại một lần nữa mất hiệu lực.

Nhìn tòa nhà bốc cháy lớn, không ngừng có ngọn lửa và khói đen cuộn ra từ tòa nhà dân cư nhìn như bình thường này, trong lòng những người biết rõ chuyện gì đang xảy ra càng lo lắng hơn.

Cái hành lang đen tối của tòa nhà như miệng lớn của quái vật màu đen, sâu không thấy đáy lại nguy hiểm dị thường.

Uông Hằng vào đội phòng cháy chữa cháy đã hai năm rồi, vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện kỳ quái như vậy! Rõ ràng chỉ cần vài bước là có thể ra được, cố tình lại là tìm không thấy lối ra của hành lang, rõ ràng vừa rồi vẫn còn nói chuyện với dân chúng, lập tức người biến mất không có bóng dáng!

Thậm chí cả cửa sổ anh ta vừa đập cũng hoàn toàn khôi phục lại hình dạng ban đầu!

Mình chẳng lẽ là đang nằm mơ sao?

Cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa, dù mang theo mặt nạ vẫn có một phần khói đen hít vào, làm cho mắt anh ta chua xót, nhức nhối.

Uông Hằng nghĩ trong mơ cũng không có cảm giác đau đớn chân thật như vậy, ngay lập tức quyết định đi lên tầng trên để tìm đồng đội của mình!

Tầng ba, trước mặt còn để lại một ít gà rán, thịt xiên và những đồ ăn kích thích khác, cả người cũng tập trung hết sức vào trò chơi, Đàm An cuối cùng cũng nghe thấy một chút âm thanh không đúng.

“Chỗ của cậu ồn quá, có chuyện gì vậy?”

Đồng đội mở mic đưa ra nghi vấn, Đàm An còn muốn nói chờ ván này đánh xong đừng ngay lập tức vào trận, anh ta ra ngoài xem xong rồi quay lại vào trận sau. Cửa đã bị người mở ra, anh ta giật mình nhìn thấy hai người của đội phòng cháy chữa cháy đang mang toàn bộ vũ trang một tay ôm con gái của anh ta, ba người trên người đều là vết bẩn màu đen.

Đặc biệt là con gái anh ta khóc đầy mặt nước mắt nước mũi, nấc cụt không ngừng, được ôm trong lòng đội viên phòng cháy chữa cháy cao lớn một thân dơ bẩn, mặt nhỏ đen không khác gì rác rưởi, quần áo cũng bị cháy xém, lúc này Đàm An cũng mới chú ý đến khói đặc ngoài phòng ngủ.

“Xem xong chưa, mau quay lại đi! Chúng tôi không đáng nổi nữa!”

Trong tai nghe, đồng đội không biết chuyện gì vẫn còn đang gọi anh ta nhanh lên.

Giải cứu được cô bé bị khóa ở ngoài cửa, lại nghe thấy trong phòng còn có cha của cô bé, bọn họ dùng sức gõ cửa nửa ngày mà không có ai trả lời, chỉ có thể cưỡng chế phá cửa vào.

Cả người mệt mỏi và vội vàng, đội viên phòng cháy chữa cháy nhìn thấy người đàn ông còn đang chơi game trong phòng ngủ, liền mắng một câu.

“Cả tòa nhà đều cháy rồi! Con gái anh suýt chút nữa bị khóa ở ngoài bị cháy chết, anh còn chơi game! Còn không theo chúng tôi đi!”

Vừa mới bị kẻ địch g.i.ế.c c.h.ế.t trong game, đang muốn chửi đồng đội hại bọn họ thua một ván, bọn họ khoáy khoáy lỗ tai, cái gì?

Bọn họ không nghe nhầm chứ!?

Lúc này, Đàm An cũng không còn để ý đến máy tính chơi game nữa, vội vàng chạy lên ôm lấy con gái đáng thương của mình, vừa muốn hỏi cô bé làm sao lại chạy ra ngoài, lại làm sao lại cháy, lại bị khói làm ho một vài cái.

Ngoan ngoãn nhận lấy mặt nạ mà đội viên phòng cháy chữa cháy đưa cho, thân thể của Đàm An thì theo đội viên phòng cháy chữa cháy chạy ra ngoài, tinh thần lại là mơ hồ.

Làm sao chỉ là chơi một ván game, cả thế giới đều thay đổi.

Lần này có thể hay không bị vợ mắng chết.

Đội viên phòng cháy chữa cháy Tiền Tu Kiệt và Mao Hạo Không định dẫn người rời khỏi căn phòng này, bỗng nhiên nghe thấy một căn phòng khác bất ngờ truyền đến tiếng gõ cửa yếu ớt, dường như còn có tiếng trẻ con khóc?

Tiền Tu Kiệt giận dữ nhìn Đàm An nói nhà không có người nữa, chuẩn bị đi theo bọn họ ra ngoài: “Nhà anh còn cao người?”

“Anh làm sao làm cha được!”

Tuyệt, thế giới này còn có loại cha mẹ như vậy!

Thật sự chỉ sinh một cô con gái, không có đứa con nào khác, càng không có chuyện giấu trẻ con ở nhà, Đàm An cũng là đầy bụng oan ức và kinh hãi. Vợ đi công tác rồi, trong nhà ngoài anh ta và Nữu Nữu thật sự không có ai nữa mà!

Anh ta ngây người nhìn phòng con gái, bị một đợt kinh hãi này kia làm cho hoang mang, sợ hãi.

Loading...