Linh Hồn Huyền Bí, Đại Lão Yếu Đuối Trở Thành Siêu Sao - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-08-24 22:09:02
Lượt xem: 194
Nhưng cuối cùng, quyết định cuối cùng của tòa án phải kết hợp với tình tiết lừa dối của ông Hầu và các bằng chứng liên quan về việc chuyển nhượng tài sản của công ty, để xác định bọn họ có thể lấy đi bao nhiêu tài sản.
Gia đình này còn phải chiến đấu một cuộc nội chiến gian khổ, nhưng so với bọn họ trước kia không có lợi thế, hiện tại Uông Tịnh cảm thấy tự tin hơn một chút.
Đêm đó, khi trở về Thủ Đô, bà ta muốn đến bệnh viện thăm nhà họ Lâm con ——— không, là Lâm đại sư!
Nhưng khi bà ta và Hầu Na vội vã đến bệnh viện thì nghe tin bệnh nhân đã xuất viện. Uông Tịnh liền gọi điện cho Lâm phu nhân hỏi thăm sức khỏe của đại sư, sức khoẻ đã tốt hơn rồi nên trở về nhà à, nhưng bà ta nghe thấy Lâm phu nhân ở đầu dây bên kia ngập ngừng nói rằng Hạ Vy hiện tại không có ở nhà.
Sau khi Uông Tịnh tra hỏi nhiều lần, bà ta mới biết được, đại sư đã được người nhà họ Trương đón đi rồi, hiện tại người nhà họ Lâm không tiện liên lạc với cô.
Uông Tịnh lịch sự cúp điện thoại và nhanh chóng nhờ người điều tra chuyện của nhà họ Lâm. Nghĩ đến một số manh mối mà trước đây bà ta đã bỏ qua, trong đầu mơ hồ có một nghi ngờ.
Dựa theo năng lực của đại sư, khẳng định không phải bị nhà họ Trương cưỡng chế mang đi, nhà họ Trươn cũng không hành xử như vậy. Nhà họ Lâm tuy rằng giàu có và địa vị kém hơn rất nhiều, nhưng không đến mức phải nuốt cơn giận và bao che cho người khác nếu con gái họ bị bắt đi.
Chứng tỏ đại sư tự nguyện rời đi cùng nhà họ Trương, rất có thể là nhà họ Trương mời đại sư đi.
Mời người rời đi rồi, nhà họ Trương đương nhiên sẽ không chậm trễ. Nhưng nhà họ Lâm có vẻ quá kỳ lạ, cư nhiên không thể liên lạc được với con gái của mình?
Trong phòng, sau sự kiện bản hiệp nghị, Hầu Na đã hoàn toàn bị Lâm Hạ Vy thuyết phục. Khi nhắc đến cô lần nữa, cô ta không gọi cô bằng tên nữa mà theo mẹ của mình gọi cô là Lâm đại sư.
Cô ta nhớ lại hôm đó cô ta nhìn thấy Lâm đại sư ở trong bệnh viện, hình như sức khỏe vẫn rất tệ, bây giờ lại vội vàng chuyển đến bệnh viện khác như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Uông Tịnh cau mày khi nghe lời nói của con gái, tự hỏi liệu giữa nhà họ Lâm và đại sư có hiềm khích gì với nhau.
Nếu vậy bọn họ —— đương nhiên sẽ đứng về phía đại sư!
“Đáng lẽ con nên nghe lời ông ngoại và học chuyên ngành kinh tế thay vì chọn một ngành nghệ thuật chẳng có tác dụng gì cả”.
Hầu Na dựa vào người của Uông Tịnh, tự trách mình, chưa bao giờ cảm thấy chính mình ngu ngốc như mấy ngày nay.
Người mà bọn họ lén mời cho biết, ông Hầu có thể nói là người có toàn quyền trong công ty, sau ngần ấy năm, cho dù tài sản có bị chuyển nhượng hay dùng thủ đoạn nào đó thì chắc chắn sẽ khó tìm được bằng chứng.
Ngày xưa cha/chồng về nhà than thở kinh tế suy thoái, xui xẻo, sai lầm của cấp dưới, cùng với hành vi đầu tư chỗ này chỗ kia, giờ đây hai mẹ con có nhiều nghi ngờ nhưng chỉ biết chờ đợi kết quả điều tra của những người có chuyên môn.
“Không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai——”
Uông Tịnh vừa nói lời này liền nuốt lại, đại sư kia thật sự rất lợi hại.
“Nếu con nói như vậy thì cũng trách mẹ đã nhìn nhầm người, bị chồng giấu giếm lâu như vậy, mẹ ăn nhiều muối hơn con mấy chục năm, cũng không có thể làm gì."
Bà ta ôm con gái vào lòng và an ủi.
Trên thực tế, bọn họ không phải nói rằng bọn họ coi trọng tài sản của công ty đến mức phải lấy hết tiền! Uông Tịnh và con gái đều không phải là người ham tiền, thứ bọn họ muốn hơn tiền là hạnh phúc của gia đình, chỉ cần có thể sống mà không phải lo cơm ăn áo mặc.
Bây giờ vấn đề không phải là tiền mà là việc trút được cơn tức giận này! Bị người khác coi như đồ ngốc, giấu kín nhiều năm như vậy, nếu không lấy lại thì thật sự quá hèn nhát!
“Mẹ biết con không thích những con số, cũng không thích những âm mưu ở trên thương trường, chúng ta chỉ cần lấy lại những gì thuộc về mình, sau đó hai mẹ con chúng ta có thể sống một cuộc sống của chính mình."
Uông Tịnh bình tĩnh phân tích tương lai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/linh-hon-huyen-bi-dai-lao-yeu-duoi-tro-thanh-sieu-sao/chuong-41.html.]
Với thỏa thuận đó và bằng chứng ngoại tình của Hầu Cảnh Sơn, hai mẹ con bọn họ không còn phải lo lắng cho cuộc sống tương lai của mình nữa.
Một số tài sản đã được chuyển đi và không có cách nào lấy lại được nên bọn họ đành phải từ bỏ, bọn họ đã cố gắng hết sức rồi.
“Hãy để người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp. Mẹ sẽ gửi tin nhắn cho bà Trương, xem vài ngày tới chúng ta có thể gặp lại đại sư được không."
Khi Uông Tịnh nói muốn gặp lại Lâm Hạ Vy, hai mắt của Hầu Na sáng lên: "Vậy chúng ta có nên hỏi lại cô ấy lần nữa không?”
Uông Tịnh lắc đầu, nghiêm túc nói trước ánh mắt đầy hy vọng của con gái: “Mẹ từng nghĩ, từ khi con còn nhỏ, người trong nhà có thể bảo vệ con, có một số việc con có thể hiểu chậm hơn. Nhưng bây giờ mẹ nhất định phải dạy con: Làm người đừng quá tham lam."
“Lần thứ nhất là cầu cứu, lần thứ hai biến thành ỷ lại, cuối cùng thậm chí biến thành lòng tham không kiềm chế được."
Hầu Na đỏ mặt gật đầu, hiểu ý mẹ của mình nói.
Ngay cả khi đó, Lâm đại sư cũng không trực tiếp dạy bọn họ cách chiến đấu với cha của cô ta. Những thứ như số phận không thể tùy tiện nói ra được, cô ta quả thực là tham lam.
Trong tương lai, bọn họ có thể gặp nhiều khó khăn và không thể lúc nào cũng tìm đến người khác để được giúp đỡ.
Đến tối, Hầu Cảnh Sơn gọi lại, nói ở ngoài có tiệc xã giao, đêm nay sẽ không về.
Uông Tịnh vốn dĩ cũng không muốn nhìn thấy người đó, vui mừng đến mức đồng ý yêu cầu của con gái muốn ngủ cùng với bà ta, hai mẹ con liền ôm nhau suốt đêm như thế này.
Sáng hôm sau, hai người ăn sáng ở nhà ăn. Hầu Na chuẩn bị đi học, trong khi Uông Tịnh dự định tìm người hiểu biết để giúp bà ta tìm hiểu về hai đứa con ngoài giá thú của Hầu Cảnh Sơn. Dù sao thì bà ta nhất định sẽ ly hôn! Sẽ tốt hơn nếu có thể tìm ra bằng chứng về tội trùng hôn của ông ta như lời luật sư đã nói.
Chỉ là Hầu Cảnh Sơn thật sự quá cẩn thận, làm gì cũng cẩn thận, mọi chuyện chỉ có thể trông cậy vào may mắn.
Vừa lúc bà ta đang chuẩn bị đưa con gái ra xe, quản gia đột nhiên vội vàng đi tới, đến bên cạnh bà ta nói vài câu, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng mà Hầu Na chưa từng thấy.
“Na Na, con xuống đây. Hôm nay chúng ta xin nhà trường nghỉ học một ngày."
Uông Tịnh tựa hồ bị lới nói của quản gia làm cho kinh ngạc, hai giây sau, bà ta mở cửa xe ra, bảo tài xế rời đi. Sau đó bà ta nắm tay con gái đi vào nhà, vẻ mặt bàng hoàng, mờ mịt, hoảng hốt trực tiếp phản ánh sự bất an trong lòng bà ta, đồng thời cũng cho thấy tầm quan trọng của việc này.
Sau khi vào nhà và đuổi những người hầu bên cạnh đi, Uông Tịnh không thể tin được thì thầm những gì quản gia vừa nói: “Ông ấy, cha của con… vừa bị bắt. Quản gia truyền đạt lại những gì ông ấy đã nói trước khi bị bắt, làm chúng ta nhanh chóng nắm chặt thời gian đi cứu người."
Hai mắt của Hầu Na dần dần mở to, cô ta không ngờ lại nghe được tin tức như vậy.
Bị…… Bị bắt?
Uông Tịnh vội vàng ngồi xuống, cố gắng giữ cho đầu óc mình bình tĩnh sáng suốt, để có thể sắp xếp lại tin tức mình nhận được.
Hầu Cảnh Sơn đã phạm tội gì, vì sao lại đột nhiên bị bắt! Quản gia vừa rồi còn chưa nói rõ, nhưng từ vẻ mặt của quản gia có thể thấy rõ đây không phải là chuyện nhỏ, kêu bà ta đi cứu ông ấy, vậy chính mình cứu như thế nào.
Bà ta lấy điện thoại ra, nghĩ đến mấy vị lãnh đạo và bạn tâm giao mà Hầu Cảnh Sơn trước đây từng nhắc đến, nhưng bà ta chỉ cầm điện thoại xem mà không có động tác gì.
Nếu Hầu Cảnh Sơn không làm gì trái với pháp luật, thì bà ta cũng không cần phải đi cứu người. Nếu ông ấy thực sự làm vậy, thì chính mình làm gì——- phải vội vàng đi cứu ông ấy?
Uông Tịnh hít một hơi thật sâu, yêu cầu quản gia nói rõ cho bà ta biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Hiện tại, bà ta muốn đi công ty một chuyến!
Cho dù trước đây bà ta là một kẻ ngốc, thì bây giờ bà ta đã không phải như vậy!