Linh Hồn Huyền Bí, Đại Lão Yếu Đuối Trở Thành Siêu Sao - Chương 257
Cập nhật lúc: 2024-09-21 14:06:37
Lượt xem: 25
“Đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại ghé đến!”
Cùng với lời nói ấm áp như gió xuân của người đàn ông, trong tiệm tiễn đi vị khách cuối cùng. Thẩm Hoằng Tân tắt đèn bảng hiệu, khóa cửa trước lại, bắt đầu dọn dẹp trong tiệm.
Lúc này, trên lầu đi xuống một người phụ nữ xách theo túi rác, nhìn thấy anh ta cũng đã thu dọn xong rác rưởi hôm nay, liền lên tiếng chào hỏi.
“Gần đây buôn bán hình như không tệ, đều có thể bán hết rất nhanh nha.”
Thường Phái Linh cùng anh ta xách túi rác ra cửa sau bỏ vào thùng rác, thuận tiện trò chuyện vài câu.
Mặc dù cha mẹ một trăm lần không đồng ý, cô ta vẫn dọn ra khỏi nhà, thuê nhà ở lầu năm của tòa nhà này, đối với việc làm ăn của cửa hàng lầu một này tự nhiên là tương đối hiểu rõ, càng ngày càng tốt.
Nhắc tới chuyện làm ăn trong tiệm, Thẩm Hoằng Tân nhanh chóng lộ ra nụ cười, cảm khái nói: "Đúng vậy, rốt cuộc cũng gom được chút khách quen, áp lực cuối cùng cũng không lớn như vậy.”
Hai người cùng nhau trở lại vòi nước trong tiệm rửa tay, Thẩm Hoằng Tân vừa là chủ tiệm lại kiêm luôn nhân viên phục vụ bỗng nhiên gọi lại Thường Phái Linh chuẩn bị trở về lầu trên, bảo cô ta chờ một chút!
"Đúng rồi, lần trước cô nói cái bánh ngọt mật ong kia, tôi đã thử làm một cái, chúng ta cùng nhau nếm thử xem?"
Cái bánh mật ong này, trước kia anh ta có nghe nói qua, nhưng chưa từng làm thử.
Mấy ngày trước, Thường Phái Linh nói lúc cô ta học đại học có ăn qua một lần, lúc ấy ăn cực kì ngon, đáng tiếc sau đó không được ăn ngon như vậy nữa.
Thẩm Hoằng Tân ghi tạc ở trong lòng, ở trên mạng tra xét các loại công thức nấu ăn lại hỏi bạn bè mình quen biết lúc học làm bánh, ngày hôm qua chuyển phát nhanh khuôn mẫu vừa tới anh ta đã bắt đầu bắt tay vào làm, bây giờ còn đặt ở tủ lạnh nhỏ!
Nghe thấy anh ta cư nhiên làm bánh ngọt mình thuận miệng nhắc tới, Thường Phái Linh rất là kinh ngạc, trong ánh mắt có chút luống cuống.
Bánh ngọt mật ong ướp lạnh một đêm đã được bưng ra, Thẩm Hoằng Tân lại nhanh chóng lấy ra một cái đĩa, hai cái muỗng nhỏ, đặt bánh ngọt lên bàn, mời cô ta tới cùng ăn thử.
“Lần đầu tiên tôi làm, có lẽ không ngon như cái lúc trước cô ăn.”
“Có ý kiến gì cô cứ nói, tôi sẽ cố gắng cải tiến!”
Duỗi cái cái eo hơi mỏi xong, Thẩm Hoằng Tân phất tay kêu cô ta lại đây cùng nhau ăn, hai người ngồi bắt đầu chia sẻ "sản phẩm mới nhất" trong tiệm này.
Cái muỗng cắt miếng bánh màu vàng nhạt mềm mại, kết cấu vừa chặt vừa mềm mại theo cái muỗng tiến vào trong miệng.
Một mùi thơm nồng đậm của lòng đỏ trứng cùng mật ong trong nháy mắt ở trong khoang miệng phát ra, mùi vị nhẵn nhụi ướt át, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mím một cái liền hòa tan, mắt Thường Phái Linh lập tức phát ra ánh sáng, sau đó dùng sức gật đầu.
“Ăn rất ngon! Cảm giác so với cái bánh năm đó tôi ăn không kém bao nhiêu!”
“Anh thật đúng là quá giỏi!”
Đại khái là "Bệnh nghề nghiệp" của giáo viên, Thường Phái Linh ở trong trường học thường dùng các biện pháp khích lệ điều động tính tích cực của học sinh, thỉnh thoảng cũng sẽ đem thói quen này mang vào trong cuộc sống, ai lại không thích nghe người khác khen ngợi mình chứ!
Nhất là đối với người làm món ngon mà nói, tận mắt nhìn thấy người thưởng thức tác phẩm của mình lộ ra nụ cười vui mừng và hạnh phúc như vậy, khen ngợi đồ ăn mình làm ngon chính là thời khắc hạnh phúc nhất.
Nụ cười trên mặt Thẩm Hoằng Tân càng lớn, cũng vội vã múc một miếng bỏ vào miệng, bánh ngọt lạnh lẽo mà ngọt ngào mang đến cho người ta hai tầng hạnh phúc, ánh mắt của anh ta cũng trở nên đặc biệt sáng ngời.
Bởi vì cửa hàng không lớn, bàn ghế bên trong cũng đều là loại nhỏ.
Một miếng bánh ngọt hai người chia sẻ, Thẩm Hoằng Tân trực tiếp chọn bàn đơn nhỏ nhất. Hai người cười nhìn nhau, tựa hồ đều cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Chỉ là ánh mắt đối diện trong một giây kia, bầu không khí không tầm thường khó có thể nói thành lời lan tràn ra, hai người đều trong nháy mắt lĩnh hội được tình cảm vi diệu mà rõ ràng nào đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/linh-hon-huyen-bi-dai-lao-yeu-duoi-tro-thanh-sieu-sao/chuong-257.html.]
Đồng thời cúi đầu lại nhịn không được lần nữa nâng lên, nhìn đối phương ngây ngốc mà cười rộ lên.
Cái gì cũng không nói, nhưng một cái gò má ửng đỏ, một đôi tai đỏ bừng, hai trái tim bùm bùm nhanh chóng nhảy lên rõ ràng đều đã biết giữa hai người có cái gì đó trở nên không giống nhau.
Cái ngày được rút trúng trong phòng phát sóng trực tiếp, Thường Phái Linh liền phát hiện ngồi ở trong tiệm này ngoại trừ người đàn ông trung niên ở cửa, còn có một người chính là người trẻ tuổi bên quầy thu ngân. Bởi vì dáng người người nọ "rộng rãi" vừa vặn che Thẩm Hoằng Tân ở phía sau, Lữ Lôi mới không nhìn thấy.
Chính duyên tốt nhất của mình?
Thường Phái Linh không dám tin, thậm chí sau khi xác nhận căn phòng mình nhìn trúng ở trên lầu tiệm bánh ngọt này còn nổi lên tâm lý trốn tránh, luôn cảm thấy chính mình như là rắp tâm bất lương, cố ý dọn đến!
Nhưng nhìn xung quanh, cuối cùng cô ta vẫn phải nộp nửa năm tiền thuê nhà ở đây. Cách trường học không xa, trị an không tệ, phòng rất mới, giá cả phải chăng, không tìm được cái thứ hai thích hợp như vậy.
Dù sao chủ kênh nói người khác cũng không biết, Thường Phái Linh biết mình là vì thuê phòng mới tới là được!
Cô ta cũng đã hạ quyết tâm, sẽ không bởi vì cha mẹ thúc giục mà mù quáng đi xem mắt, sẽ không vì kết hôn mà kết hôn, đồng dạng sẽ không bởi vì đối phương rất có thể cùng mình có duyên phận liền cố ý tiếp cận đối phương!
Nhưng... hàng xóm cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, tính cách của Thẩm Hoằng Tân cũng cực kỳ tốt, cùng cô ta lại càng đặc biệt hợp nhau!
Mặt hai người nóng bừng quay đầu đi, không hẹn mà cùng làm bộ nhìn phong cảnh ven đường. Gần đó đều là khu dân cư truyền thống, bởi vậy buổi tối rất yên tĩnh, Thường Phái Linh đều có thể nghe thấy tiếng chim trên cây ven đường kêu lên.
“Hoàn cảnh nơi này thật sự rất tốt.”
Cô ta tùy tiện tìm đề tài, Thẩm Hoằng Tân lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, vùng này không có náo nhiệt như những chỗ khác. Nhưng người tốt, không khí cũng tốt.”
Không chỉ bởi vì nơi này cách xa trung tâm thành phố, đại đa số người trong nước đều cảm thấy hoàn cảnh mấy năm nay càng ngày càng tốt. Bầu trời trở nên xanh hơn, nước trở nên trong hơn, xung quanh xanh hoá càng ngày càng nhiều, ngay cả các loại động vật nhỏ biến mất mấy năm trước cũng một lần nữa xuất hiện.
Thường Phái Linh ở đây xem như có chút quyền lên tiếng, cô ta là một giáo viên sinh vật.
Mặc dù, việc giảng dạy môn sinh vật ở trường trung học trọng điểm là cấu trúc và hoạt động của tế bào, di truyền và biến đổi, thực vật và cơ thể con người, nhưng nó cũng liên quan đến sinh vật và môi trường.
Hàng năm, cô ta đều đi theo trường học đi học các loại kiến thức, cập nhật tri thức dự trữ, đối với môi trường và tính đa dạng sinh học trong nước hiện nay càng hiểu rõ hơn so với người bình thường.
Không cần phải nói đến cảm giác trực quan của mọi người, tình trạng ô nhiễm không khí, chất lượng nước và đất được phát hiện trong những năm qua đã được cải thiện rõ rệt.
Ví dụ như gấu trúc, linh dương Tây Tạng, báo tuyết... Một lượng lớn sinh vật từng nằm trong danh sách các loài có nguy cơ tuyệt chủng đã thoát khỏi tình trạng nguy cấp, số lượng quần thể ổn định tăng trở lại. Danh sách các loài sinh vật đã tăng gấp bốn lần so với 10 năm trước.
Xem các loại số liệu chính thức, cơ quan nghiên cứu khoa học công bố ra, cũng đều nói rõ môi trường sinh thái trong nước hiện nay khôi phục nhanh bao nhiêu, thật sự rất tốt!
“Anh đã từng đến khu bảo tồn thiên nhiên Hồng Lĩnh chưa? Không khí nơi đó thật sự rất dễ chịu, còn có thể nhìn thấy đủ loại động thực vật, trường của chúng tôi hàng năm đều tổ chức cho giáo viên và học sinh đi tham quan.”
Tuy rằng chỉ có thể đi dạo bên ngoài khu bảo tồn, phàm là hoạt động có thể ra khỏi cổng trường đối với học sinh mà nói đều là hoạt động tốt. Giáo viên sinh vật trẻ tuổi thì gánh vác công tác phổ cập khoa học cho học sinh, tiết kiệm được chi phí mời hướng dẫn viên ở bảo tàng sinh vật khu bảo tồn.
“Tôi chưa từng đi. Cuối tuần này có thể mời cô dẫn tôi đi tham quan một chút không?”
Thẩm Hoằng Tân ngại ngùng cười cười, ánh mắt nhìn thẳng vào cô ta.
“Có thể nha.”
Chỉ cần hẹn trước ở trên mạng, bên ngoài khu bảo tồn đều có thể tham quan miễn phí, lời giới thiệu các động thực vật quý trọng bên trong cô ta còn nhớ rất rõ.
"Đây xem như là hẹn hò sao?"
“Tính a ——“
Sau khi tốt nghiệp đại học không muốn đến công ty làm việc theo sự sắp xếp của cha mẹ, mà chạy ra ngoài học hai năm rồi mở một cửa hàng nhỏ, Thẩm Hoằng Tân thường xuyên bởi vì khuôn mặt non nớt và tính cách ngại ngùng mà được cho là sinh viên đại học đi làm thêm, nghe Thường Phái Linh thốt ra lời nói, cười đến ngay cả mắt cũng cong thành hình trăng lưỡi liềm.