Linh Hồn Huyền Bí, Đại Lão Yếu Đuối Trở Thành Siêu Sao - Chương 223
Cập nhật lúc: 2024-09-14 21:52:14
Lượt xem: 48
Nghe thấy con trai đưa ra điều kiện, chỉ cảm thấy nghe được thần âm bình thường, Trịnh Dật Lệ nhanh chóng đáp ứng xuống: "Được, tiểu tổ tông, chỉ cần con đừng lại đánh mẹ, làm ầm ĩ với mẹ, buổi tối mẹ nhất định mang con đi ăn đùi gà!"
Gương mặt của Đỗ Lãng rũ xuống giống như là thuật biến sắc mắt vậy, lập tức từ mưa chuyển thành nắng, cười hì hì, còn nói mẹ thật tốt, thật tuyệt các loại lời nói, dỗ Trịnh Dật Lệ cũng có tâm tình tốt hơn, chỉ cảm thấy trên đời này không có đứa trẻ nào thông minh hơn, tốt hơn con trai mình!
Về phần thân thể còn mơ hồ đau đớn thì tính là cái gì! Đây là biểu hiện con trai mình khỏe mạnh, có sức sống, so với những đứa trẻ ốm yếu kia mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!
Đây là phúc khí của mình!
Trịnh Dật Lệ dỗ dành con trai lên tàu điện ngầm, ngồi đại khái hơn một giờ mới đến nhà chị gái của chồng. Người ta cũng đã nấu cơm xong, bày xong hoa quả, mở cửa nghênh đón bọn họ. Nhưng câu đầu tiên Trịnh Dật Lệ nhìn thấy chị chồng không phải là khách sáo nói chuyện, mà là: "Ây da, chuyến đi này thiếu chút nữa làm chúng ta mệt chết, ngồi liên tục mấy tiếng đồng hồ, chen chúc trên tàu điện ngầm rốt cục cũng tới.”
“Ơ, Khổng Vi bây giờ còn chưa về nhà à?”
Đỗ Cần biết em dâu không phải đèn cạn dầu, đây là bởi vì lần này bọn họ không đi trạm xe đón người, trong lòng có oán khí. Nhưng nhìn thấy cháu trai cùng khuôn mẫu với em trai khi còn bé, cô ta lập tức áy náy nói: "Thật xin lỗi, Khổng Vi tạm thời bị sắp xếp đi công tác, chị cũng không biết lái xe, chỉ có thể để các người vất vả ngồi tàu điện ngầm tới đây như vậy.”
“Tiểu Lãng để bác nhìn xem, có phải lại cao lên rất nhiều hay không, cũng thật lợi hại a!
Đỗ Cần nhìn cháu trai bằng ánh mắt tràn đầy cưng chiều, liên tục nói cho cậu bé hôm nay chính mình chuẩn bị đồ ăn: "Thịt bò, tôm, lạp xưởng, bác đều làm những món cháu thích ăn nhất đấy!"
Từ nhỏ Đỗ Lãng chính là cậu bé hay ăn, khẩu vị cho tới bây giờ đều vô cùng tốt. Nghe thấy bác gái nói những món ăn này cậu bé cũng mặc kệ đây không phải là nhà mình, giày cũng không cởi liền chạy về phía bàn ăn. Thấy đồ ăn mình thích liền reo hò, còn trực tiếp lấy tay liền đi lấy miếng lạp xưởng: "Đói c.h.ế.t cháu rồi! Cháu muốn ăn cơm, cháu muốn ăn cơm!”
Nghe được bên ngoài cãi cọ ồn ào liền biết em họ mình đến rồi, cô bé có dáng dấp của học sinh trung học cơ sở từ phòng đi ra, nhìn mẹ mình làm một đống đồ ăn em họ thích, trong lòng không cao hứng nhưng cũng không dám nói cái gì, muốn tranh thủ thời gian ăn xong trở về phòng mình khóa cửa lại, miễn cho em họ lại chạy khắp phòng cô bé, động vào đồ đạc của cô bé.
Mấy năm nay, cậu bé cũng không biết làm hư bao nhiêu đồ trang sức của cô bé, văn phòng phẩm còn có búp bê!
Cô bé ghét nhất là em họ đến nhà mình!
Nhìn cháu gái không được người ta yêu thích này giống như là phòng trộm ăn hai miếng cơm rồi trở về phòng còn đóng cửa, nói cái gì làm bài tập không muốn bị quấy rầy, trong lòng Trịnh Dật Lệ trợn trắng mắt, hẹp hòi, không lên được mặt bàn! Ai thèm đến nhà nó chứ!
Đại khái là những năm gần đây tới quá nhiều lần, Đỗ Lãng đối với căn phòng của chị họ đã không còn tò mò nữa rồi, hôm nay ngược lại là nằm ở trên sô pha xem TV, có chút "ngoan ngoãn".
Cũng không đợi quá lâu, cậu bé cảm giác bụng không có no như vậy, lập tức bắt đầu quấn lấy Trịnh Dật Lệ nói muốn đi ra ngoài ăn đùi gà rán.
"Chị, trong nhà chị có đùi gà không?"
Vốn dĩ định để cho Đỗ Cần làm cho, ai biết trong nhà chị ta không có đùi gà, hơn nữa Đỗ Lãng cũng không muốn ăn đùi gà rán nhà làm, cậu bé nhất định phải ăn ở ngoài quán nhỏ! Không có biện pháp, Trịnh Dật Lệ chỉ có thể dẫn cậu bé đi mua gà rán trên phố ăn vặt ở phía sau nhà chị chồng.
“Nghe nói gần đây có côn đồ thích uống rượu ở bên đó, không an toàn cho lắm, bằng không hai người đừng đi.”
Đỗ Cần nghe hai mẹ con này muốn đi ra ngoài, nhíu mày nhắc nhở một câu.
Trịnh Dật Lệ do dự một giây đồng hồ, lại nghĩ đến nhà Đỗ Cần này thật không tốt, hoàn cảnh xung quanh kém như vậy, nhưng mình và con trai nào có xui xẻo như thế.
“Con còn muốn ăn thịt nướng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/linh-hon-huyen-bi-dai-lao-yeu-duoi-tro-thanh-sieu-sao/chuong-223.html.]
Đỗ Lãng lại bắt đầu thét chói tai, bắt đầu làm ầm ĩ, còn muốn ăn thịt nướng!
Năm đó, Đỗ Cần cùng chồng vất vả dốc sức làm ăn, ăn mặc cần kiệm mười mấy năm, khó khăn lắm mới có thể vay tiền mua nhà tại vùng ngoại ô tỉnh Tấn đã là dốc cạn sức lực rồi sao có thể có khả năng chọn nhà ở đoạn đường tốt được.
Khi đó, quanh đây đều là vùng núi hoang vắng, trong trạng thái gần như là chưa khai phá.
Theo sự phát triển kinh tế mấy năm nay của tỉnh Tấn, các loại cơ sở xây dựng cùng với phương tiện dân sinh bắt đầu hoàn thiện, không ngừng khuếch trương dần ra ngoài. Hiện giờ, tàu điện ngầm đã thông đến cửa nhà Đỗ Cần, các loại nhà xưởng, công ty đều phát triển, trung tâm thương mai, trường học, bệnh viện dần dần tăng nhiều, cuộc sống của gia đình học cũng càng ngày càng tốt.
Sau nhà Đỗ Cần là phố ăn vặt, trong đó có hai quầy vì có hương vị khá ngon cùng giá cả phải chăng nên rất nổi tiếng trên mạng, thành quán ăn nổi danh trên Internet! Cũng vì vậy, công việc kinh doanh ở đây càng thêm náo nhiệt!
Nhưng khoảng thời gian trước, Đỗ Cần nghe nói hiện tại khu phố kia đã phát sinh vài lần uống say ẩu đả, ngoài dân địa phương nơi đó hấp dẫn không ít người xa lạ, ngư long hỗn tạp* không an toàn như trước nữa. Cô ta cố ý dặn dò con gái tan học liền trở về nhà, đừng đi lung tung ở bên ngoài, đương nhiên cũng phải nhắc nhở cháu trai cùng em dâu mình.
**Ngư long hỗn tạp (鱼龙混杂 – yú lóng hùn zá): cá rồng lẫn lộn; chỉ (nơi) người xấu người tốt lẫn lộn, thành phần phức tạp.
“Chúng tôi đi một chút sẽ về, chị lo chuyện của chị đi.”
Thân thể Trịnh Dật Lệ đã bị con trai dùng sức trâu lôi kéo tới cạnh cửa, biết hồi nãy thằng bé đã chịu ấm ức trên xe, lúc này nếu không chiều theo nó thì nó sẽ không chịu để yên nên cuối cùng cô ta vẫn quyết định thỏa hiệp. Hơn nữa, hai mẹ con Trịnh Dật Lệ ở tại nhà Đỗ Cần không chỉ một hai lần, rất quen thuộc hoàn cảnh xung quanh nên cô ta cũng không để những lời Đỗ Cần nói ở trong lòng.
Liền bảy tám phút mà thôi, có thể xảy ra chuyện gì được chứ!
“Con muốn ăn gà rán! Con muốn ăn thịt dê xiên nướng!”
Đỗ Lãng cuối cùng cũng vui vẻ trở lại, thằng bé giống như con khỉ một giây cũng không chịu đứng yên mà lung tung nhảy tới nhảy lui trên đường, thiếu chút nữa va vào vài người đi đường bình thường. Những người đó bị dọa sợ, sau khi phát hiện là một đứa trẻ liền lựa chọn im lặng trực tiếp né tránh. Đỗ Lãng cũng càng thêm giống đạn pháo nhỏ, nhằm về phía phố ăn vặt mà cậu bé hằng mong muốn.
“Con chạy chậm một chút đi, coi chừng ngã bây giờ!”
“Không phải nói trước là ăn gà rán rồi sao, hồi tối con ăn nhiều như vậy, lại ăn nữa không tốt.”
Trịnh Dật Lệ ở phía sau dặn dò con trai chạy chậm một chút, Đỗ Lãng lại không nghe lọt tai chữ nào, nó thích nhất là vọt về phía trước như vậy! Nhìn người lớn bị dọa cho ngu người, nó liền vui vẻ vô cùng!
“Không chịu, con muốn thịt dê xiên nướng! Thịt dê xiên nướng!”
“Hôm nay mẹ cùng hai người kia hợp lại ăn h.i.ế.p con, con còn chưa nói đâu, chỉ đùi gà rán thôi chưa đủ! Mẹ không mua con sẽ không về!”
Nghe tiếng thở hổn hển của mẹ mình ở phía sau vì chạy cả quãng đường rượt theo nó, Đỗ Lãng không chỉ không thấy đau lòng mà ngược lại còn cảm thấy cô ta thật vô dụng, quay đầu là biểu hiện gương mặt cười nhạo cô ta. Dù sao, cho dù nó có thái độ gì, mẹ cũng vĩnh viễn chạy theo nó, đều sẽ thỏa mãn toàn bộ mong muốn của nó.
Tinh thần Đỗ Lãng hăng hái chạy đến trước một xe bán xiên nướng, la lên với ông chú bán thức ăn: “Cho tôi một phần đùi gà rán, nhanh lên cho tôi!”
“Được rồi, một đùi gà rán!”
Chủ quán nhìn người phụ nữ bị bỏ lại phía sau, đoán được cô ta là mẹ của thằng bé, nhanh chóng cầm lấy một cái đùi gà ướp sẳn bỏ vào chảo nóng, còn không quên hỏi cậu bé còn muốn ăn gì nữa không.
Đỗ Lãng nhón mũi chân nhìn trên quầy xiên nướng bày bán vài loại đồ nướng khác, ánh mắt tỏa sáng!
“Một cái đùi gà là đủ rồi, nó mới vừa ăn qua cơm chiều!”