Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Linh Hồn Huyền Bí, Đại Lão Yếu Đuối Trở Thành Siêu Sao - Chương 197

Cập nhật lúc: 2024-09-12 22:19:51
Lượt xem: 56

Ông ta mới nói ra cho tới nay, những người có chức vụ cao trong giới Huyền Học công nhận nguyên nhân linh khí tiêu giảm trọng yếu nhất là —— linh khí bị ô nhiễm.

“Tính ra kết quả như vậy, bao gồm sư phụ của tôi ở bên trong các trưởng lão núi Thái Sơ đều nghĩ không ra cái dạng lực lượng gì có thể ô nhiễm nhiều linh khí như vậy, có thể làm cho linh khí không cách nào tái sinh, chẳng lẽ là có người âm thầm có ý đồ tiêu diệt một mạch Huyền Học."

Đứng ở một bên, phần lớn thời gian đều bảo trì trầm mặc Cố Sướng bỗng nhiên chen vào câu nói: "Linh khí tiêu giảm để cho người huyền môn chịu ảnh hưởng, còn có hậu quả nghiêm trọng gì khác hay không?"

"Tiên đoán linh khí biến mất là chặt đứt con đường làm cho tất cả mọi người không thể lại tu luyện, phi thăng, hay là chặt đứt làm ảnh hưởng người bình thường, thậm chí thế giới."

Không đợi Viên Lão mở miệng, trưởng lão Chân Vũ đã trừng mắt căm tức nhìn người đàn ông này không có một chút linh tính, dựa vào leo lên phụ nữ mới có thể đi vào núi Thái Sơ của bọn họ, căm giận nói.

“Đương nhiên không chỉ có chúng tôi! Theo linh khí biến mất, đầu tiên là linh căn của con người đều héo rũ, cũng không cách nào cảm giác, sử dụng lực lượng của thiên địa. Tiếp theo là thực vật, động vật thu hoạch được năng lượng giảm bớt mà tất nhiên dẫn đến suy yếu, đợi đến khi linh khí triệt để biến mất thế giới này sẽ trở thành một mảnh hoang mạc, lại khó có giống loài nào sinh tồn!"

"Chúng tôi vừa muốn cứu một mạch này của giới Huyền Học, càng là muốn cứu thế giới này!"

Trong lòng hai vị trưởng lão Chân Vũ, Chân Văn lại hiện lên biến số đại kiếp nạn mà Viên Lão dự đoán, nhịn không được đoán Lâm Hạ Vy này đến tột cùng là sẽ trở thành người đẩy đại kiếp nạn đến sớm hay là người có thể mang đến cơ hội giải quyết!

Nói tới đây, vừa mới Chu Hàm Liễu lui ra đi pha trà hiện tại đang bưng lên, cung kính dâng trà cho thái thượng trưởng lão, hai vị trưởng lão cùng với khách quý của núi Thái Sơ, lại thành thật lui ra.

Không có cố ý nghe lén, nhưng hai vị trưởng lão nhắc tới linh khí, cứu thế các loại chữ đã làm cho cô ta hiểu được bọn họ đang đàm luận nội dung gì, chuyện này người ngoài không biết, nhưng ở núi Thái Sơ cũng không phải là bí mật. Tất cả mọi người trong môn phái bọn họ cũng chắc chắn nghe theo chỉ dẫn của thái thượng trưởng lão, gánh vác trách nhiệm phải gánh vác.

Bầu không khí ngưng trọng bởi vì mấy chén nước nóng hôi hổi này, nước trà trong suốt tràn ngập hơi nước thoáng thư giãn một chút, nhưng nội tâm mọi người lại không có chút buông lỏng.

Chuyện cho tới bây giờ, Viên Lão cũng không cần thiết phải giấu diếm nữa, đem chân tướng rất nhiều chuyện đều nói ra với Lâm Hạ Vy.

"Linh khí bị ô nhiễm chính là trên mặt chữ ý tứ, hiện tại con người khinh nhờn thiên địa, lạm dụng cái gọi là khoa học kỹ thuật, đã đến trình độ không cách nào vãn hồi!"

Tầm mắt của ông lão đầu bạc lạnh băng mà dừng lại trên người Cố Sướng, rốt cục lộ ra một tia rõ ràng cảm xúc: "Nhìn như là thời đại tiến bộ, kì thực là thật lớn rút lui, còn có thể cho tất cả mọi người mang đến vô cùng đáng sợ tai ương diệt thế!"

Từng làm vài công ty khoa học kỹ thuật, tổng giám đốc công ty y dược, thủ tịch cố vấn Cố Sướng cũng đồng dạng nhìn thẳng trở về, muốn nghe ông ta như thế nào yêu ma hóa khoa học kỹ thuật.

“Hiện giờ, phàm nhân bên ngoài chỉ biết sa vào hưởng thụ cảm quan thân thể cấp thấp, đầu óc cùng thân thể trở nên ngu ngốc, trì độn, tràn đầy độc tố ứ đọng còn không tự biết!”

Lời nói của Viên Lão lại càng bén nhọn, cũng không biết những ý nghĩ này ở trong lòng ông ta chứa đựng bao nhiêu năm tháng.

“Linh tuyền bị nước bẩn ô nhiễm, linh khí bị khí thải ăn mòn, thậm chí là dưới lòng đất linh mạch cũng không tránh thoát trận hạo kiếp này, nguyên lai so với tu sĩ càng thêm điên cuồng chính là những phàm nhân này! Bọn họ tùy ý mà diệt trừ thảm thực vật, săn g.i.ế.c sinh linh, thiên địa tuần hoàn bị đánh vỡ, chế tạo ra tới vũ khí sắc bén càng là hủy trời diệt đất!”

“Các tiền nhân muốn ngăn cản nhưng căn bản không ngăn được dục vọng của thế nhân, liên tiếp bị bại lui.”

"Đến lúc này, các môn các phái trong giới Huyền Học chỉ có thể y theo kế hoạch của sơn chủ đời trước, thu hẹp môn nhân, ẩn cư vào núi rừng, giảm bớt tiếp xúc với thế tục, giữ lại một mảnh đất sạch sẽ cuối cùng."

Hiện giờ, từ huyền học xuất hiện trong cuộc sống của người bình thường tần suất càng ngày càng thấp, thế lực của các môn phái trong thế tục cũng chỉ còn lại một ít chi nhánh ngoại môn vì bảo đảm phí tổn mà bảo tồn.

Một mặt đích thật là huyền học suy thoái, mặt khác cũng là cao nhân của huyền môn cố ý gây ra.

Cố Sướng nghe đến đó chỉ cảm thấy hoang đường, lập tức lấy số liệu phản bác: "Các người có biết gần 200 năm qua tuổi thọ và số lượng nhân loại tăng trưởng bao nhiêu, lại có biết hiện tại cuộc sống của mọi người so với trước kia tỷ lệ chịu đói khát, rét lạnh, bệnh tật tra tấn giảm xuống bao nhiêu không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/linh-hon-huyen-bi-dai-lao-yeu-duoi-tro-thanh-sieu-sao/chuong-197.html.]

"Tôi không phủ nhận một phần hậu quả của công nghệ, nhưng chỉ riêng ảnh hưởng của các người đối với những số liệu này là không đáng kể."

Cố Sướng: "Lúc Huyền Học thịnh hành, chẳng lẽ liền không có sự kiện tương tự, lấy huyền học lực lượng kết ra quả xấu hoa xấu?"

Người trên núi Thái Sơ vừa nhìn thấy Cố Sướng trong lòng liền không thích, thậm chí không liên quan đến những gì anh trải qua, chính là một loại bài xích cùng chán ghét tự nhiên không có lý do.

Trước mắt một phen đối thoại, càng thêm chứng thực bọn họ là người hoàn toàn tương phản, đi tới cũng là con đường khiển trách lẫn nhau!

Nói chuyện đến đây sinh ra mùi thuốc súng, Lâm Hạ Vy chống cằm nhìn bọn họ, nội tâm cũng đang tự hỏi tất cả cảm tưởng chính mình đi tới thế giới này đối với sự phát triển khoa học kỹ thuật cùng với lời nói của mọi người trên núi Thái Sơ vừa rồi, cô mở miệng nói.

"Tôi bất quá cũng chỉ là một người trẻ tuổi bình thường, làm sao có thể giải quyết vấn đề mấy trăm năm qua vô số người đều không thể giải quyết được?"

Nghe Lâm Hạ Vy nói mình bó tay không có biện pháp, trong lòng hai vị trưởng lão đều có chút nói không nên lời. Về mặt lý trí, đại kiếp nạn như vậy cô không nói ra biện pháp mới là bình thường, nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy cảnh giác cùng tuyệt vọng, chẳng lẽ cô thật sự là người dẫn tới kiếp nạn sớm hơn?

Viên Lão phất tay áo xoay người, thản nhiên nói: "Nhưng chúng tôi đã tính ra, cô là biến số duy nhất xuất hiện trong đại kiếp nạn.”

Ông ta quay đầu lại, trên mặt tuổi già sức yếu không buồn không vui, cặp mắt kia lại lóe ra ánh sáng khác thường. Lời này không biết là chỉ Lâm Hạ Vy ẩn giấu bí mật không muốn nói, hay là chỉ hàm nghĩa khác.

Lâm Hạ Vy không tỏ ý kiến mà buông tay: “Có lẽ hiện tại ta xác thật còn không có suy nghĩ cẩn thận, nhưng khả năng quá mấy tháng, mấy năm, vài thập niên, hoặc là giây tiếp theo ta liền nghĩ tới.”

Lâm Hạ Vy từ chối cho ý kiến nói: "Có lẽ, bây giờ tôi quả thật còn chưa suy nghĩ cẩn thận, nhưng có thể qua mấy tháng, mấy năm, mấy chục năm, hoặc là giây tiếp theo tôi sẽ nghĩ tới.”

Cô ngẩng đầu nghiêm túc giải thích với ông lão trước mặt: "Dù sao ngộ tính của tôi cũng tốt hơn tất cả mọi người.”

Ba người bọn họ còn chưa từng gặp qua người kiêu ngạo như vậy, lại ở trước mặt bọn họ nói đến thiên phú tu hành! Hết lần này tới lần khác, bọn họ ở độ tuổi của cô quả thật không đạt tới bản lĩnh như cô, chỉ có thể mím môi không nói một lời, ngầm thừa nhận lời của cô.

Mọi người đều biết cô cũng không phải là Lâm Hạ Vy chân chính, nhưng trên người cô không có nhiễm một chút tội nghiệt, hơn nữa sự tồn tại của Tiểu Viên, nói rõ đây là một hồi tá thi hoàn hồn nguyên chủ đã đồng ý, ông trời cũng không có đưa ra dị nghị, bọn họ cũng không cách nào xen vào.

Tuy rằng Viên Lão nhìn không thấu cô từ đâu mà đến, lại có thể cảm nhận được linh hồn của cô còn rất trẻ.

Người bề ngoài có thể nói dối, nhưng linh hồn thì không.

Cô đích thật là một người vượt qua toàn bộ nhận thức của bọn họ —— là chân chính thiên chi kiêu tử.

Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.

“Để Hàm Liễu dẫn cô đến Tàng Thư Các, tìm sách cô muốn xem đi.”

“Nói không chừng giống như cô nói, một giây sau có thể giúp chúng tôi tìm được biện pháp giải quyết.”

Viên Lão không dây dưa nữa, dặn dò hai vị trưởng lão một tiếng rất nhanh liền rời đi, hai vị trưởng lão gọi Chu Hàm Liễu tới cũng biến mất không thấy, chỉ còn lại đệ tử Chu Hàm Liễu vội vàng từ ngoài cửa chạy tới dẫn đường cho bọn họ một lần nữa.

“Lâm tiền bối, hiện tại chỉ có thể một mình ngài đi theo tôi.”

Ngoài cửa còn có một tên đệ tử khác trông coi, Cố Sướng cùng Tiểu Viên bị dẫn đến phòng nghỉ khác nghỉ ngơi, Chu Hàm Liễu thì một mình mang Lâm Hạ Vy đi thực hiện hứa hẹn.

Đoàn người bị tách ra, một bên là một người một quỷ một hệ thống, một bên chỉ có một mình Lâm Hạ Vy.

Loading...