Linh Hồn Huyền Bí, Đại Lão Yếu Đuối Trở Thành Siêu Sao - Chương 181
Cập nhật lúc: 2024-09-10 18:08:32
Lượt xem: 78
“Reng reng reng” một tràng chuông điện thoại đánh gãy suy nghĩ của mọi người, điện thoại đang reo chính là của Ngụy Lan.
Người gọi đến chính là đồng nghiệp của Ngụy Lan, báo cho cô ta nhóm nghiên cứu sinh bọn họ chuẩn bị đến bệnh viện thăm Mao Giai Thụy vào buổi tối, sẳn tiện hỏi cô ta có muốn đi cùng hay không.
“Nghe nói tình trạng không tốt lắm, vẫn sốt lặp đi lặp lại, còn xuất hiện biến chứng khác nữa. Lãnh đạo mới vừa thông báo, nói nếu có rảnh thì tốt nhất là đến thăm một chuyến.”
Ngụy Lan không nghĩ đến vừa nhắc tới chuyện này liền nhận được tin đồng nghiệp bệnh nặng bèn hỏi một câu: “Hiện tại tình huống của anh ta thế nào rồi?”
Đồng nghiệp nghe lúc trước lãnh đạo có nói đoán chừng ông ta sắp không được rồi, trầm trọng nói: “Khó mà nói được nhưng rất nguy kịch, nói không chừng lần này…….”
Tất cả mọi người không thể ngờ được lúc trước đồng nghiệp phát sốt sau khi xin nghỉ đến bệnh viện khám bệnh thì không trở về nữa, hiện tại còn truyền ra tin dữ như vậy. Bất luận quan hệ thường ngày của bọn họ như thế nào thì chợt nghe tin như thế cũng đều khiến bọn họ cảm thấy nặng nề ở trong lòng.
Trên mặt Ngụy Lan hiện ra sự kinh ngạc, thế mà nghiêm trọng đến vậy, như vậy lúc trước chính mình……
Cô ta cúi đầu nhìn về phía chú mèo sứ trong tay, trái tim không mẫn cảm lắm hiếm khi dâng lên một tia nghĩ mà sợ, cuối cùng cũng có chút tin tưởng. Chình mình thật sự gặp được một con mèo linh, không! Thần Mèo! Còn được nó cứu nữa.
“Được, chút nữa tôi sẽ lái xe qua đó.”
Tắt điện thoại, không khí có chút ấm áp cũng trầm xuống sau khi nhận được tin tức này, trong lòng mọi người như bị tảng đá đè nặng, không khỏi cảm thán sinh mệnh quá yếu ớt. Nhưng không lâu sau đó, Ngụy Lan liền nghĩ đến chuyện âm khí mà chủ kênh cùng con mèo sứ nói vừa rồi, tính mạng rất quan trọng, chuyện này không thể lơ là được.
“Tôi có một yêu cầu quá đáng, có thể phiền ngài tạm thời đừng ngắt kết nối, giúp tôi xem xét tình trạng của một đồng nghiệp được không?”
Sau khi nhận được sự đồng ý của Lâm Hạ Vy, cô ta cùng em gái của mình là Ngụy Huân nhanh chóng lái xe đến bệnh viện, mới vừa lên xe cô ta nhìn con mèo sứ trong xe hiện tại như một món đồ trang trí bình thường, nghĩ đến lúc trước nó có nói giải quyết âm khí giúp chính mình, hỏi lúc ấy sau khi giải quyết âm khí nó có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không.
Ngộ nhỡ nó vì mình mà chịu ảnh hưởng gì thì không tốt!
Mèo sứ nghe thấy cô gái nói chuyện với nó, lúc này mới lười biếng duỗi người: “Bản thần mèo lợi hại như vậy, đương nhiên sẽ không có vấn đề!”
“Mấy cái âm khí đó đụng đến ta liền lập tức tản ra!”
Lâm Hạ Vy vẫn luôn im lặng, lúc này hơi hơi mỉm cười trước máy tính, chậm rãi mở miệng: “Nó có tác dụng khắc chế nhất định với tà vật, có thể cắn nuốt chút ít âm khí. Nhưng rốt cuộc nó không phải huyền miêu đắc đạo chân chính, mà là con mèo sứ có linh trí, bảo vệ nhà cửa, bảo vệ cô bình an đã là cực hạn của nó, không thể nhiều hơn.”
Đụng phải quỷ quái lợi hại, sợ là chỉ có thể chạy trốn.
Mèo sứ nghe được chính mình lại bị cái người không thấy được mặt chỉ nghe thấy âm thanh này chọc thủng, nhịn không được trợn trắng mắt.
Động tác không lễ phép như vậy xuất hiện trên mặt chú mèo nho nhỏ tròn tròn không chỉ không khiến người ta phiền chán mà lại cảm thấy rất linh động, đáng yêu, chỉ có thể làm cảm thán một câu thật là con mèo thúi trong ngoài không đồng nhất! Nhân loại thật sự là động vật song tiêu vô cùng!
Ngụy Lan ghi nhớ những lời này ở trong lòng, cô ta biết qua buổi phát sóng trực tiếp hôm nay nói không chừng có rất nhiều người sẽ theo dõi nó, cô ta nhất định phải canh chừng nó kỹ càng mới được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/linh-hon-huyen-bi-dai-lao-yeu-duoi-tro-thanh-sieu-sao/chuong-181.html.]
Mèo sứ cũng không biết bọn họ nghĩ gì trong lòng, chỉ cảm thấy những nhân loại này vô cùng yếu ớt, nếu nó không bảo vệ thì bọn họ phải làm sao bây giờ!
Bảo vệ nhà cửa, thật sự thực vất vả quá!
“Đúng rồi, hồi nãy ngươi nói bên ngoài nhà chúng ta có một con quỷ phải không?”
Ngụy Lan nhìn vào kính chiếu hậu nhìn em gái ở ghế sau vẫn luôn có chút mất hồn mất vía, hỏi mèo sứ có biết bộ dạng của con quỷ kia như thế nào, có ý đồ gì không.
“Trong mắt ta nhân loại các ngươi đều giống nhau không khác biệt lắm, ta chỉ biết là nam quỷ, nào biết được anh ta suy nghĩ cái gì! À, đúng rồi! Anh ta tưởng xông vào địa bàn của ta, sau khi bị ta cảnh cáo lập tức liền chạy xa!”
Lúc Ngụy Lan không hề hay biết chính mình lại bảo hộ cô ta!
Chẳng bao lâu sau đã đến bệnh viện, trùng hợp là hôm nay Ngụy Lan mặc một chiếc áo sơ mi, trước n.g.ự.c có túi, cô ta cẩn thận đem mèo sứ cất vào đó, cầm lấy áo gió trong xe khoác lên, vội vã đi vào tòa nhà nơi đồng nghiệp nằm viện.
Vài vị đồng nghiệp đã đến trước đó rồi, sắc mặt bọn họ ngưng trọng nhìn dáng vẻ đúng là tình hình của Mao Giai Thụy không lạc quan cho lắm.
Phòng chăm sóc đặc biệt ICU, người đàn ông hơn ba mươi tuổi mang sắc mặt u ám nằm trên giường bệnh, trên mặt anh ta mang mặt nạ thở oxy, chỉ có thể dựa vào dụng cụ trợ giúp hô hấp tạm thời giữ lại sinh mạng, Nhưng đội ngũ bác sĩ nhìn số liệu trên dụng cụ, lại mở ra đôi mắt quan sát thấy đồng tử của anh ta đã khuếch tán, yên lặng lắc lắc đầu.
Đi ra phòng bệnh, bọn họ nói ra kết quả có xác suất cao nhất với vợ của bệnh nhân: Chỉ còn lại mấy ngày nữa thôi.
Vợ của Mao Gia Thụy lập tức che miệng lại, sợ chình mình sẽ lập tức khóc rống ra tiếng. Cô ta nghĩ thế nào cũng không ra chồng mình chỉ là bị cảm phát sốt, sao đột nhiên lại bệnh nặng, hiện tại ngay cả mạng sống cũng sắp không giữ được!
Mẹ của Mao Giai Thụy lúc này mới vội vội vàng vàng chạy từ ngoài vào, bên người còn dẫn theo một vị đại sư nghe nói rất có bản lĩnh, còn không biết mới vừa rồi bác sĩ đã hạ “tối hậu thư” cho con trai mình.
“Đại sư, ngài xem xem con trai và chồng tôi có phải bị người ta nguyền rủa hay không!”
Bà lão nôn nóng dẫn đại sư đến trước phòng bệnh để đại sư xem tình trạng của con trai đang nguy kịch trước tiên, đại sư kia xuyên thấu qua kính cửa sổ thấy được diện mạo của anh ta, hỏi đến ngày sinh tháng đẻ, sau đó bấm tay tính toán: “Bổn mệnh niên phạm phải xung sát, số mệnh của cậu ta đã định sẵn có một kiếp nạn lớn, thực đau thương! Nhưng mà nguyền rủa mà bà nói với tôi vẫn chưa tính đến, bà nói chi tiết xem!”
Trên mặt bà lão càng sầu lo hơn, vừa muốn nói rõ chuyện nguyền rủa với đại sư thì nghe thấy từng tiếng ồn ào truyền đến từ nơi cách đó không xa, hình như là xảy ra chuyện gì đó, bà ta không kịp nói lời nào liền cất bước chạy qua đó, quả nhiên là ở phòng bệnh chồng bà ta!
Chỉ thấy một ông lão gầy yếu nằm trên giường bệnh hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi chảy đầy đầu! Trong miệng ông ta nói năng lộn xộn mà kêu la nguyền rủa, đừng đến đây, buông tôi ra linh tinh!
Có lẽ là ác mộng quá mức khủng bố, ông lão liều mạng mà muốn giãy giụa, khiến cho toàn bộ giường bệnh cũng lay động theo! Tứ chi ông ta không ngừng vùng vẫy, nắm chặt tay, thậm chí thiếu chút nữa đã ngã từ trên giường xuống, hai người y tá lập tức đè ông ta lại, ông ta lại vùng vẫy mạnh mẽ hơn, nhưng vẫn luôn không thể tỉnh lại được!
Mao Gia Vận lúc này đang ở một mảnh đất hoàn toàn xa lạ, bởi vì tuổi đã lớn hơn nữa ngày thường ông ta khuyết thiếu vận động, ông ta chạy hồng hộc, thở hổn hển lại không dám dừng lại một chút.
Bởi vì, phía sau ông ta có một mảnh vật chất màu đen quỷ dị không ngừng vọt về phía ông ta, nó như là nước biển màu đen dày đặc lại như là quái vật, ông ta sợ hãi chính mình sẽ bị nuốt chửng nên không ngừng chạy vội, lại vẫn không tránh thoát được vận mệnh bị nuốt!
Trong nháy mắt bị hắc ám nuốt chửng ông ta bỗng nhiên bừng tỉnh! Phát hiện chính mình thế nhưng lại đến một nơi vô cùng quen mắt, chung quanh có rất nhiều người, diện mạo của mỗi ‘người’ đều vô cùng kỳ quái, trên mặt có hình vẽ không biết tên, ăn mặc phục sức có chút kỳ dị, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt!