Linh Hồn Huyền Bí, Đại Lão Yếu Đuối Trở Thành Siêu Sao - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-08-29 17:29:04
Lượt xem: 104
Chợ buôn bán dược liệu lớn nhất của thành phố Hồng Hàng tràn ngập mùi hương dược liệu nồng đậm, người ngửi không được sẽ cảm thấy khó chịu nhưng người thích sẽ cảm thấy đây là mùi hương đặc biệt.
Vô số quầy thuốc ngút ngàn đếm không xuể, các loại dược liệu đa dạng phong phú khiến người ta chóng mặt, từ tam thất, đương quy, phục linh thường thấy cho đến các loại quý giá như đông trùng hạ thảo, nhân sâm, linh chi, lộc nhung cũng có thể dễ dàng tìm thấy ở đây.
Dù cho quầy hàng thoạt nhìn đơn sơ thì sau lưng cũng đều có tư bản hùng mạnh đằng sau, mỗi ngày mỗi loại mấy trăm cân, mấy ngàn cân dược liệu được giao dịch đều là hết sức bình thường ở chỗ này.
Ngoại trừ những mặt hàng bán công khai, các chủ quầy cũng trân quý một số dược liệu nào đó cực kỳ quý giá sẽ không dễ dàng cho người khác xem nếu không phải khách quen, không được giá tốt.
Sáng sớm hôm nay, như thường lệ mọi người đến từ cả nước thậm chí là hải ngoại đến nơi này để mua sắm dược liệu mình cần.
Thời buổi này người trẻ tuổi cảm thấy hứng thú với dược liệu Trung y không nhiều. Hơn nữa kiến thức ngành dược liệu vô cùng thâm thúy không có kinh nghiệm nhiều năm học tập, nghiên cứu, rèn luyện thì rất khó phân biệt được chuẩn xác tên, tính chất, tỉ lệ của dược liệu. Việc bị thiệt do không đủ kinh nghiệm cũng không hiếm thấy.
Bởi vậy, khi tổ hợp một người đàn ông cao lớn tuấn tú đẩy một cô gái trẻ xinh đẹp ngồi trên xe lăn xuất hiện không khỏi thu hút sự chú ý của mọi người.
Hai người thoạt nhìn không giống là thương nhân, chẳng lẽ là bệnh nhân và người nhà đặc biệt đến tìm dược liệu nào đó sao?
Nhóm chủ quầy liếc nhìn hai người, đa phần là không rảnh phản ứng bọn họ. Bề ngoài hai người thật sự xuất chúng, cả quần áo lẫn trang điểm, khí chất cũng không giống người thường, nhưng theo kinh nghiệm của bọn họ thì người trẻ tuổi lạ mắt như vậy đại khái không phải khách hàng mục tiêu của bọn họ.
Chỉ có chủ quầy nhàn rỗi mới nhiệt tình tiếp đón bọn họ, hỏi họ có nhu cầu gì hay không.
Thịt muỗi cũng là thịt, vả lại vạn nhất người ta cần hàng hóa đắt tiền thì sao?
Lâm Hạ Vy không trực tiếp nói tên dược liệu cho người nọ mà là nói ra công dụng cụ thể của mấy thứ trong đó, hỏi chủ quầy có dược liệu tương ứng hay không.
Tròng mắt Lỗ Căn xoay chuyển, vỗ n.g.ự.c nói với cô: “Cô xem như hỏi đúng người rồi, chỗ chúng tôi tùy tiện chọn đại một người cũng là chuyên gia dược liệu. Chỉ cần mô tả một chút hình dáng, tên tuổi là có thể tìm ra cho cô. Mấy thứ cô vừa nói trùng hợp chỗ chúng tôi đều có, tôi đưa cho cô xem thử?”
Lỗ Căn quay đầu lại tìm trong quầy hàng của mình, thuận miệng nói: “Cô có yêu cầu gì với chất lượng và niên đại của dược liệu sao?”
Lâm Hạ Vy nghe thấy vấn đề này, cô tự nhiên trả lời: “Tôi muốn tốt nhất.”
Nghe câu trả lời này, Lỗ Căn quay người đôi mắt càng sáng, lập tức tìm kiếm cho cô. Không bao lâu liền cầm mấy cái túi đi đến trước mặt cô gái trẻ xinh đẹp thân thể không được tốt lắm này.
“Đây, đây là đồ vật cô muốn! Chất lượng tuyệt đối là tốt nhất.”
Gần gũi mà đánh giá đôi nam nữ trẻ tuổi trước mặt này, Lỗ Căn không nhận ra nhãn hiệu quần áo của hai người, nhưng nhìn kỹ chất liệu vải dệt, kỹ thuật may cùng đồng hồ trên tay người đàn ông, khẳng định đây là hai người giàu có!
Lâm Hạ Vy cũng không hỏi chủ quầy tên dược liệu là gì, chỉ là lấy từ mỗi túi một ít đặt trong tay nhẹ nhàng vân vê, lại đưa lên mũi ngửi ngửi, lắc đầu nói: “Ba phần, hai phần có công hiệu nhưng chỉ có thể nói là gần đúng, vô dụng với tôi.”
“Phần còn lại miễn cưỡng tạm được nhưng tiếc là chất lượng quá kém.”
Nghe được Lâm Hạ Vy nói, Cố Sướng liền chuẩn bị đẩy cô rời đi, Lỗ Căn vội vàng ngăn lại bọn họ, nghi ngờ mà nhìn cô gái trẻ.
“Cô gái, cô đoán bừa đúng không, dược liệu của tôi tuyệt đối không kém, cô đi quầy khác cũng không kém chỗ tôi bao nhiêu.”
Lời nói của Lỗ Căn nửa dỗ dành nửa lừa gạt, nhưng rõ ràng cẩn thận hơn một ít so với vừa rồi.
Bởi vì phán đoán của người này đối với ba túi dược liệu là hoàn toàn chính xác, chẳng lẽ đây là người trong gia đình có nghề liên quan đến cái này, hoặc là từng chuyên môn nghiên cứu, không phải xốc nổi, hứng thú nhất thời?
Nghĩ đến khả năng này, Lỗ Căn có chút hối hận trong lòng, nhanh chóng đền bù: “Này, chất lượng này trong mắt người thường chính là tốt nhất, tôi cũng không nghĩ đến cô yêu cầu cao như vậy, vậy chờ tôi một lát, tôi đi vào đem hết đồ tốt áp dưới đáy rương ra cho cô xem!”
Vừa dứt lời, bên cạnh đã xuất hiện một người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/linh-hon-huyen-bi-dai-lao-yeu-duoi-tro-thanh-sieu-sao/chuong-112.html.]
“Ai da, anh Chúc! Ngọn gió nào thổi anh đến đây vậy?”
Lỗ Căn dừng lại bước chân chuẩn bị vào bên trong lấy dược liệu cho cô gái xem, nhiệt tình mà chào hỏi người đàn ông trung niên trước mặt.
Các quầy khác cũng vang lên tiếng chào hỏi của mọi người, hiển nhiên là đa số người ở đây đều quen biết người được gọi là anh Chúc này.
Chúc Việt Trạch hàng năm giao tiếp với những thương nhân dược liệu này, trước mắt lại không rảnh bắt chuyện với bọn họ.
Lỗ Căn liền thấy Chúc Việt Trạch nhẹ nhàng cúi người, khách khí hỏi hai người trẻ tuổi trước mặt: “Ngài cùng Lâm tiểu thư đến, sao không nói trước một tiếng. Nơi này tôi quen thuộc ngài muốn gì cứ bảo tôi là được.”
Lỗ Căn kinh ngạc nhìn thái độ ân cần của Chúc Việt Trạch, cuối cùng cũng minh bạch tám phần là bản thân đã lừa gạt đến nhân vật khó lường gì rồi, lại nhất thời nghĩ không ra hai người này là ai.
Tiền lương của Chúc Việt Trạch lãnh hiện giờ là do người trước mắt phát, thái độ đương nhiên là phải ân cần.
Anh ta cũng biết trên thị trường không ít người đều đầu cơ trục lợi, không biết mình đến có kịp lúc hay không, hai người trước mặt không am hiểu về trung y đã bị thiệt gì hay chưa.
Nghe được hai người trẻ tuổi trước mắt chính là ông chủ vừa mua hai cơ sở dược liệu lớn nhất cách đây không lâu, miệng Lỗ Căn há hốc ra thiếu chút nữa đã không khép lại được, lại thấy Chúc Việt Trạch dẫn mấy người vào trong, ngượng ngùng mà sờ sờ gương mặt già nua của mình.
Trùng hợp vợ ông ta ăn sáng xong cũng lại đây, thấy gương mặt ngượng ngùng của chồng mình thì hỏi có chuyện gì xảy ra, Lỗ Căn kể lại việc vừa xảy ra.
“Thiếu gia, thiên kim nhà giàu cũng thật tốt. Ở tuổi này đã biết dược liệu là gì đâu.”
Ông ta cũng không nói nên lời là ghen ghét, hâm mộ người ta tuổi trẻ như thế cũng đã có được cơ sở dược liệu số một số hai cả nước, hay là cảm thấy chính mình vừa rồi quá mất mặt, chua chát mà nói thầm sau lưng.
“Lúc trước nghe người ta nói, chủ mới của Chúc Việt Trạch là người ngoài nghề, nghe nói người đó trước đây làm cái gì công nghệ cao, đây không phải là nói nhảm sao!”
Vừa nói xong, Lỗ Căn bất ngờ bị vợ dùng sức vỗ vỗ trán.
“Tiền của người ta không phải từ trên trời rơi xuống, dám mua thì tự nhiên sẽ có người ủng hộ, đừng suy đoán tâm tư của người có tiền. Huống hồ, vừa rồi ông còn muốn gạt tiền của người ta, không phải lập tức bị vạch trần sao?”
Người vợ nhìn bóng dáng của mấy người đã đi xa kia: “Trời còn có trời cao, người giỏi còn có người giỏi hơn, có lẽ người ta còn hiểu nhiều hơn ông!”
“Đừng để tôi thấy ông làm loại chuyện lừa gạt người khác nữa.”
Lỗ Căn còn muốn cãi cọ cả đời ông ta làm nghề buôn bán dược liệu, người trẻ tuổi sao có thể hiểu nhiều hơn ông ta được, bản thân cũng không phải hoàn toàn lừa gạt nhưng lại ngại cái trừng mắt của vợ nên im lặng không dám mở miệng.
Cố Sướng đưa Lâm Hạ Vy khởi hành sớm vì muốn tranh thủ thời gian đưa cô ra ngoài đi dạo rồi mới liên hệ với cấp dưới.
Nhưng bây giờ người đã đến rồi, cũng không cần thiết lại chậm trễ nữa.
Chúc Việt Trạch xem xong danh sách Cố Sướng đưa, suy tư một lát nhanh chóng gọi điện thoại nói ra một chuỗi tên dược liệu, không bao lâu liền có người đưa đồ tới cửa.
Chúc Việt Trạch đang muốn giải thích với cô cụ thể công hiệu, điều cần chú ý, lại hỏi cô cụ thể muốn dùng để chữa bệnh cho ai thì đã thấy cô trực tiếp cầm lấy.
Thức thời chờ cô xem xét xong toàn bộ, Chúc Việt Trạch nghe vị Lâm tiểu thư trong truyền thuyết này nói: “Đa số là đúng nhưng hai loại này không được, chất lượng vẫn không tốt.”
Lâm Hạ Vy lấy riêng hai loại để sang một bên, lại nhìn phần dư lại lắc đầu.
Cố Sướng cũng nhìn Chúc Việt Trạch hỏi: “Đây là loại tốt nhất sao?”
Cái này, Chúc Việt Trạch cùng người giao hàng đều có chút xấu hổ, bọn họ thật sự không có lừa gạt người khác, mà trong tay bọn họ hiện tại đúng thật chỉ có loại này là tốt nhất.
“Lại cho tôi hai ngày, hai ngày sau tôi đem đồ vật đưa lại đây cho ngài xem lại.”